Chu Tinh Ly sờ sờ cằm, “Phong Trọng, ngươi nói xem.”
Ánh mắt mọi người đều dồn lại, Phong Trọng nhìn sắc mặt Thái tử nghiêm túc, lại liếc qua sư phụ hãy còn uống rượu, chậm rãi đứng dậy, “Cống nạp đều dùng Lộc Ly, Lộc Ly sẽ tăng giá. Tương ứng, kim ngân sẽ trở nên không đáng giá. Ngoại trừ Chu gia tự có quặng mỏ, các chư hầu còn lại sẽ hướng thuộc thần trưng thu càng nhiều kim ngân để đổi lấy Lộc Ly, thuộc thần cũng chỉ có thể hướng bách tính thu nhiều tiền thuế. Bách tính khổ, cuối cùng thiên hạ đại loạn…”
Cách nói này Thái tử và huynh đệ Chung gia đều chưa từng nghe qua, thực rất kinh dị.
“Sao ngươi biết Lộc Ly sẽ tăng giá? Đem kim ngân trong đồ cống đổi thành Lộc Ly, không phải chỉ là chút đồ vật thôi sao.” Chung Hữu Ngọc còn chưa rõ.
Thái tử cũng cau mày, nhìn về phía Chu Tinh Ly.
“Cái này có gì mà không hiểu?” Lâm Tín cười nhạo, “Bởi vì lượng Lộc Ly hàng năm Chu gia đào ra là lúc trước.”
“Đúng vậy, giống như một tiệm bán gà quay, mỗi ngày chỉ làm hai mươi con kê, vừa đủ cho mỗi đại gia mua một con. Bây giờ đều muốn mua hai con, gà không đủ, cũng chỉ có thể người nào trả giá cao người ấy được.” Phong Trọng tận chức tận trách mà giải thích.
“Nói thật hay!” Hoàng Đế Phong Trác Dịch cười đi vào, xua tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ, vỗ vỗ vai Phong Trọng, “Chúng ta chính là trụ cột nước nhà.”
“Phụ hoàng quá khen.” Phong Trọng vội vã cúi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285871/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.