Chương trước
Chương sau
Kim qua tử đè ở đầu ngón cái, bắn lên, liền hạ xuống. Lâm Tín tiếp vứt đồ vật nhỏ kia, chậm rãi trở lại Đông cung.
Ngoại trừ lời nói về xin cơm đoán mệnh vô liêm sỉ, những câu sư phụ nói đều có nghĩa.
Từ khi bước vào toà Hoàng thành Đại Dung cao sừng sững, hắn đã quyết định phải làm sao, trong mỗi một chuyện, mỗi một câu nói, đều đang tính kế. Chỉ có điều đến bước ngoặt, trong lòng oan ức, tìm sư phụ làm nũng chơi xấu thôi.
Tới nơi ngày ấy hỏi đường, đem kim qua tử chôn dưới gạch đá xanh, cụp mắt niệm một đoạn vãng sanh chú [1].
[1] giải nghiệp chướng, để vãng sanh về nơi cực lạc (Phật giáo)
Cung nữ ba ngàn, chết lại cố tình là tiểu cung nữ từng nói chuyện với hắn, vừa vặn kéo đến trước mặt hắn. Lâm Tín không phải thiếu niên ngu ngốc, Phong gia trong Hoàng cung này có gì hắn còn chưa rõ ràng. Đây là Hoàng Đế cố ý cho hắn thấy, muốn hắn biết hiện nay đại quý tộc có bao nhiêu hung hăng, Hoàng gia có bao nhiêu gian nan, mạng người có bao nhiêu thấp hèn.
Về phần ai giết chết tiểu cung nữ, đã không còn là trọng yếu. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết [2].
[2] Vương Đạo là đại thần, tể tướng dưới thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Chu Nghĩ, tự là Bá Nhân, từng giúp Vương Đạo dâng sớ vô tội, nhưng trong một yến tiệc bị Vương Đạo hiểu nhầm sinh lòng oán hận. 
Vương Đôn tạo phản vào kinh, hỏi Vương Đạo rằng có nên cho Chu Nghĩ làm Phủ ứng tam ti hay Thượng thư lệnh, Bộc xạ nhưng Vương Đạo đều không trả lời. Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Đạo cũng không nói, Đôn bèn giết Chu Nghĩ.
Sau đó Vương Đạo mới biết việc Chu Nghĩ giúp mình thoát chết, bèn khóc to mà nói rằng: Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Trở lại Đông cung, thấy dáng Thẩm Thế tử đứng đợi như tùng trong tuyết, Lâm Tín liền không nhịn được nhẹ lòng. Thẩm Thanh Khuyết lúc này, là Thẩm Thanh Khuyết từng quen biết lúc đó, là Thẩm Thanh Khuyết vẫn luôn nhìn hắn, có lẽ đối với hắn không đến nỗi chán ghét sâu sắc.
“Thái tử mời tiệc thế gia tử tại Cẩm Xuyên quán, nhanh đi đổi bộ y phục.” Thẩm Lâu thấy trên mặt hắn mang ý cười, yên lòng, cái gì cũng không hỏi, chỉ giục Lâm Tín đi thay thường phục.
Một đám nhãi con cãi nhau, không có ý gì. Lâm Tín không muốn đi, ngó qua chính điện Đông cung, không thấy huynh đệ Chung gia cùng Thái tử, hiển nhiên là đã đi, hậu tri hậu giác nhìn về phía Thẩm Lâu, “Ngươi đang chờ ta?”
“Ừm.” Thẩm Lâu gật gật đầu.
Lâm Tín bỗng nhiên nở nụ cười, “Đi một chút, cũng không phải đi kết thân, đổi xiêm y làm gì.”
Sau Nhàn Trì săn bắn, nhóm gia tử thế gia dần rời cung ai về nhà nấy, Thái tử mời mọi người ăn tiệc, là thực ý.
Mọi người tuổi tác xấp xỉ, Thái tử lên tiếng bảo hôm nay không giữ lễ tiết, rượu quá ba tuần liền buông ra, cụng chén cạn ly, hát vang chơi đoán số, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Lâu tửu lượng tốt, nhưng chẳng hề nghiện rượu, không ai đến quấn lấy, hắn liền chỉ uống trà.
“Ca, ngươi cùng ta trở về sao?” Thẩm Doanh Doanh đem nhóm thiếu gia dám to gan khiêu khích nàng uống say ngất, cười hì hì tiến đến trước bàn Thẩm Lâu.
Lâm Tín lúc này mới nhớ tới, săn bắn mùa thu kết thúc, theo lẽ thường Thẩm Lâu cũng nên hồi Hoán Tinh Hải.
“Không trở về, Cô còn cùng Chu tiên sinh chữa bệnh.” Thẩm Lâu kiên quyết từ chối.
“Vậy ta cũng không trở về, A Tín, chúng ta ngày mai vào trong Dung Đô thành chơi đi.” Thẩm Doanh Doanh thuận tay, đảo mắt xoay đến bên cạnh Lâm Tín.
“Hồ đồ!” Thẩm Lâu nhíu mày, “Biên cảnh còn chưa yên ổn, há lại là thời điểm vui đùa, phụ thân còn chờ ngươi trở lại mang binh.”
Thẩm Doanh Doanh mân mê miệng, lưu luyến không rời mà bị ca ca đuổi đi.
Nghe Thẩm Lâu không đi, Lâm Tín âm thầm cao hứng, một tay chống đầu, tay khác nắm nửa chén rượu, tùy ý nhìn Thẩm Lâu nâng nâng, “Ngày hôm trước đáp ứng chuyện của ta, ngươi chưa quên chứ?”
Tay Thẩm Lâu bưng cốc khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Lâm Tín khẽ nhấp một ngụm rượu, bờ môi màu hoa đào không một tiếng động khép mở, dùng môi ngữ nói rằng: “Đêm nay ta với ngươi ngủ.”
“…” Thẩm Lâu mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt, liền uống mấy chén rượu.
Trăng mọc lên ở phương Đông, tiệc rượu tan cuộc, Lâm tiểu Hầu gia uống nhiều, víu Thẩm Thế tử hồi Đông cung, trực tiếp tiến vào Thiên điện Thẩm Thế tử ở.
Thái tử mắt thấy cảnh này, “Thẩm Lâu cùng Lâm Bất Phụ ngược lại rất thân cận.”
Chung Hữu Ngọc nhìn bên kia, cảm thấy lời Thái tử mang thâm ý, quay đầu cùng đệ đệ liếc mắt nhìn nhau. Chung Vô Mặc mở miệng nói: “Hắn, đối với người nào đều tốt.”
“Đúng vậy, Thẩm là người trượng nghĩa, người nào cũng giống vậy.” Chung Hữu Ngọc cười nói.
Thái tử gật gật đầu, quay người trở về chính điện.
Tắm rửa qua, Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín nằm trên giường hai mắt sáng lấp lánh, có chút dở khóc dở cười, “Tín Tín, ngươi…”
“Ta không quản, ngươi đáp ứng dạy ta!” Lâm Tín ôm chăn lăn lộn chơi xấu.
Thẩm Lâu không có cách nào, đành phải tắt nến bò lên giường, thẳng tắp nằm bên người Lâm Tín. Hai người đều không nói lời nào, nhiệt độ từ trong áo gấm truyền sang nhau, càng ngày càng nóng.
“Thanh Khuyết?” Lâm Tín lại gần, đẩy Thẩm Lâu một cái.
“Sao, làm sao?” Thẩm Lâu lúc nói chuyện tự dưng ấp úng, nghe có chút kỳ quái.
Lâm Tín nghe thanh âm của hắn, bản thân không dưng trở lên khẩn trương. Hai người hiện là hai tiểu tử vắt mũi chưa sạch như nhau, đầu ngón tay trong ổ chăn chạm vào nhau, phảng phất đều bị bỏng cấp tốc chia lìa.
Thẩm Lâu mười tám tuổi chơi thật vui! Lâm Tín liếm liếm môi, duỗi tay nắm lấy cánh tay nhỏ của Thẩm Lâu, “Cái kia, phải làm sao?”
Thẩm Lâu hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn Lâm Tín, ánh trăng rơi trong cặp mắt màu lam sâu đậm, tràn đầy vô tội. Vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ đưa tay, cách tiết khố mỏng manh, nhẹ nhàng đụng vào nơi mềm mại kia, ngón tay thon dài chậm rãi trượt, “Như vậy…”
Tiểu Tín nguyên bản nhu nhược vô lực, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
“Đứng lên rồi!” Lâm Tín luống cuống nắm lấy áo lót Thẩm Lâu, thiếu niên bình thường cùng nhau thảo luận loại chuyện xấu hổ này, đều là xem đông cung hoặc nói những lời thô tục mới có phản ứng, hắn ngược lại tốt rồi, bị Thẩm Lâu đụng vào liền cứng.
Nhưng lúc này cố sao nổi chi tiết nhỏ này, vì tầng vải vóc kia, đầu ngón tay gãi cái nào đều có thể gây nên từng trận ngứa lạ, Lâm Tín nắm lấy cái tay kia, bỏ vào trong quần áo, co thân thể cà cà lồng ngực y, “Khó chịu.”
Da thịt trắng mịn như ngọc kề sát tới lòng bàn tay, các loại kiều diễm kiếp trước như hồng thủy mãnh liệt ùa tới. Thẩm Lâu nỗ lực khắc chế tia dục vọng mỏng manh, nắm chặt tiểu Tín, lung tung tuốt động hai lần.
“A…” Lâm Tín rên rỉ lên tiếng, đem mình hướng Thẩm Lâu trong tay đưa tiễn.
Mồ hôi hột từ thái dương chậm rãi nhỏ xuống, Thẩm Lâu nói giọng khàn khàn: “Chính ngươi nắm.”
“Ta sẽ không, ” Lâm Tín rầm rì nói, chôn sâu trong hõm cổ Thẩm Lâu, “Sờ nữa đi, thật thoải mái, Thanh Khuyết ca ca.”
Thẩm Lâu nhắm mắt lại, “Vậy ngươi đừng lên tiếng.”
Lâm Tín hàm hồ đáp lời, thật sự ngậm miệng không nói lung tung nữa.
Thực sự là đời trước nợ hắn, Thẩm Lâu nghĩ thầm, đem cằm tì trên đỉnh đầu Lâm Tín, không cho hắn thấy biểu tình ẩn nhẫn của mình, cảm giác rất rõ vật trong tay, chậm rãi tuốt động.
Thân thể thiếu niên không chịu nổi trêu chọc, không mấy lần liền tích xuất vài giọt chất nhầy. Thẩm Lâu tay bởi vì mỗi ngày luyện kiếm, có một tầng kén mỏng, để khô sẽ làm đau Lâm Tín, hắn liền cực kỳ cẩn thận, trám lấy một ít chất lỏng, đều đều bôi lên đỉnh cán, từ từ tăng nhanh tốc độ.
“A…” Lâm Tín cắn chặt môi dưới, đem rên rỉ áp đến trong cổ họng, chỉ tình cờ không chịu nổi mới phát ra một tiếng than nhẹ, còn chuyên môn kề sát tới bên tai Thẩm Lâu kêu to.
Thẩm Lâu đầu ngón tay run, ẩn nhẫn nghẹn ngào so với không nói lời nào còn dằn vặt người hơn, giống như bất chấp mà đột nhiên tăng nhanh tốc độ, khiến Lâm Tín gần như kinh sợ khóc nức nở, nhất thời thư sướng đi ra. Thẩm Lâu buông tay ra, thở dài, “Học xong?”
“Ta không biết, ” Lâm Tín mở đôi mắt ướt nhẹp, nhìn Thẩm Lâu mồ hôi thấm ướt thái dương, cười thầm thiếu niên chưa từng bị trêu đùa, tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói, “Ta cũng giúp ngươi đi.”
Vừa dứt lời, liền động thủ, trực tiếp mò vào trong y phục Thẩm Lâu, chuẩn xác bắt được tiểu Lâu đã cứng như sắt.
“Ngươi làm sao cũng?” Lâm Tín dường như chấn kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, bị Thẩm Lâu đè đầu, chôn ở ngực không cho hắn xem.
Chậc, xấu hổ. Lâm Tín nhíu mày, ý đồ xấu mà chuyển động đầu, dùng đầu lưỡi vuốt ve sát ngực Thẩm Lâu, sau đó, nắm chặt thứ hắn tưởng niệm đã lâu, tuốt động.
Khởi đầu còn xếp vào mấy lần ngây ngô, sau đó thủ pháp thành thục chẳng khác nào dược nông đã mười mấy năm hái linh chi.
Thẩm Lâu: “…”
Rốt cục chơi đủ rồi, Lâm Tín hài lòng ngủ thiếp đi. Thẩm Lâu không động tới hắn, nhìn dung mạo hắn nhu hòa như ngọc nửa ngày, chậm rãi lộ ra nụ cười thanh thiển. Nhẹ nhàng đặt môi mỏng trên trán Lâm Tín trên trán, trân trọng rơi xuống một cái hôn.
Ngày tiếp theo, Học cung sau khi săn bắn mùa thu kết thúc lại mở ra.
Người tu tiên, không quan trọng học hành. Trước khi Thái tử đăng cơ, vẫn luôn đi học, mà những người khác ở Đông cung, phải bồi Thái tử đọc sách. Anh Vương Phong Trọng vô công rồi nghề, cũng đi theo.
Thái sư Chu Tinh Ly bỏ việc nhiều ngày, cuối cùng cũng coi như xuất hiện trong lớp. Thái phó thường ngày dạy học, thấy Chu Tinh Ly, lập tức đứng dậy hành lễ.
Chu Tinh Ly vung vung tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục, tự mình tùy ý lượm ghế ngồi xuống, cầm sách Thái phó xem qua, “Đang nói cái gì?”
“Giảng lịch sử tiền triều.” Thái phó cung kính nói.
“Tiền triều à, ” Chu Tinh Ly hiểu rõ gật gật đầu, “Hữu Ngọc, ngươi nói một chút, tiền triều khác Đại Dung ở chỗ nào.”
“Tiền triều không có Lộc Ly, tu tiên thuật đã gần đến đường cùng. Tam tỉnh lục bộ trị quốc, phân Cửu Châu thành năm mươi quận…” Chung Hữu Ngọc bị điểm danh, liền đứng dậy, thao thao bất tuyệt nói. Tốc độ nói của hắn cực nhanh, nhanh chóng đem toàn bộ thứ Thái phó giảng thuật lại một lần.
“Cửu Châu năm mươi quận, vậy ngươi cũng biết, lúc đó đất đai Tứ Vực có bao nhiêu?” Chu Tinh Ly lấy một quyển bản đồ lãnh thổ quốc gia trên giá sách xem.
Chung Hữu Ngọc hơi sửng sốt, “Chắc không kém Đại Dung bao nhiêu.”
“Sai, ” Chu Tinh Ly duỗi một ngón tay thon dài, điểm điểm bản đồ, “Chỉ có Trung Nguyên lớn như vậy.”
“A?” Mấy người chưa từng nghe tới đều có chút giật mình, Lâm Tín đã sớm biết, lười nghe, gục xuống bàn giả bộ ngủ, dùng chân câu cẳng chân Thẩm Lâu. Chờ Thẩm Lâu nhìn sang, liền hướng hắn chớp chớp mắt.
Hai người như hai thiếu niên thực thụ, đột nhiên có bí mật nhỏ riêng, nhiều hơn mấy phần ngầm hiểu ý.
Chu Tinh Ly giảng bài, không kết cấu gì, trời Nam đất Bắc, tám phần là nói bậy. Từ đất vực biến hóa, giảng đến các nơi ăn vặt; từ trước khi khởi nguyên, giảng đến chuyện tình yêu của các đại Hoàng Đế phong lưu… Thái phó ngồi một bên nghe cau mày, liên tiếp ho khan nhắc nhở vị Thái sư đại nhân này không ra thể thống gì cả.
“Thái phó có phải thân thể không khỏe? Trở lại nghỉ ngơi đi, nơi này có ta.” Chu Tinh Ly rất săn sóc nói.
Thái tử cũng nghe tới say mê, biểu thị Thái phó có thể trở về nhà. Thái phó vô cùng đau đớn nhìn Thái tử, bất đắc dĩ xin cáo lui.
“Nói đến các tộc khởi nguyên, các ngươi có biết gia tộc mình ở tiền triều làm gì?” Chu Tinh Ly không biết từ nơi nào lấy ra bầu rượu, hai chân đặt trên bàn, tự rót tự uống, “Ở tiền triều, Chu gia chúng ta luyện thép, Chung gia buôn ngựa, Thẩm gia là thổ phỉ, Hoàng gia mở lò gạch, chỉ có Đông vực Lâm gia là người đọc sách, cho nên Lâm gia thường không theo chúng ta vui chơi.”
Nghe đến Hoàng gia mở lò gạch loại lời lẽ sai trái này, Thái tử nhíu mày, “Thái sư nói cẩn thận, Phong gia ở tiền triều là thế gia tu tiên, bất quá hẳn giấu tài.”
“Phụt ——” Chu Tinh Ly phun một ngụm rượu ra ngoài, cười nghiêng ngả, “Giấu tài, ha ha ha ha, có phải phụ hoàng ngươi nói không? Ha ha ha ha…” Bán gạch đại khái cũng coi như giấu tài đi.
Những người khác đều cúi đầu nhịn cười, Chung Hữu Ngọc nhìn Thẩm Lâu nhe răng, “Nhà ngươi đúng là thổ phỉ, có phải đoạt ngựa nhà ta không?”
“Đoạt.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói.
“Ha ha…” Phong Trọng không nhịn được cười ra tiếng, bị Thái tử trừng mắt một cái lập tức im lặng.
Lâm Tín ngồi dậy, nhìn sư phụ nháy mắt, ra hiệu hắn thu liễm một chút. Từ xưa Hoàng gia đều lưu ý xuất thân, Đại Dung bất đồng với tiền triều, người tu tiên ít tính toán, nhưng không phải không tính toán, đặc biệt Phong Chương này.
“Hôm nay thượng triều có người đưa ra, nói sau này cống nạp đều dùng Lộc Ly, không dùng hàng hóa, kim ngân, Thái sư thấy thế nào?” Thái tử hiển nhiên không muốn tiếp tục liên quan với đề tài cái lò gạch, mâu sắc lạnh nhạt hỏi ngược lại một vấn đề.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Cống nạp, bình thường gồm cả Lộc Ly, kim ngân, lương thực, vải vóc cùng rất nhiều đồ vật khác, toàn bộ dùng Lộc Ly, chính là muốn đem kim ngân, lương thực quy đổi thành Lộc Ly tiến cống. Thay đổi cống nạp, nhằm vào chư hầu Tứ Vực, ở đây có hai nhà Thế tử, một nửa Liệt hầu.
Chu Tinh Ly thu liễm nụ cười, uống một hớp rượu, “Các quan văn đưa ra cái này, chỉ có một nguyên nhân, đó là quốc khố thiếu hụt. Trung Nguyên thiếu Lộc Ly, khó có thể cung cấp Lộc Ly cho binh lực, liền đưa ra chiêu tổn hại như thế.”
Nghe Chu Tinh Ly chẳng hề khách khí nói những lời này, Thái tử hô hấp hơi ngưng lại, “Thái sư cho là, đây là chiêu tổn hại, tại sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Nhà ngươi là thổ phỉ, sao vẫn chính trực như thế?
Lâu Lâu: Ai bảo ngươi nhà ta chính trực, ngươi đi nhìn trong quân Thẩm gia, vẫn là thổ phỉ
Tín Tín: Nhưng ngươi chính trực a!
Lâu Lâu: Ta… Ta không thẳng
Tín Tín: Ồ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.