Tô Yên Nhiên cứngngười, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt bình thường - cô khẳng định, cô chưa từng nhìn thấy gương mặt này lần nào.Ngũ quan tuyệt đối không tính là đẹp, thậm chí đôi mắt không được đẹpcủa anh ta còn tỏ vẻ dịu dàng, anh ta nở một nụ cười chất phát có chútngượng ngùng, nói một hơi không chuẩn tiếng phổ thông cho lắm: “Bà xã,anh sai rồi, em đừng về nhà mẹ đẻ được không? Thị trấn XX cách đây rấtxa, anh không đi nổi quãng đường xa như vậy để tìm em về đâu!”
Nhìn những nốt ruồi màu đen lớn nhỏ bên khóe miệng anh ta, Tô Yên Nhiên nhịn không được bật cười "Hì hì" một tiếng.
”Bà xã, em cười rồi? Chứng tỏ em tha thứ cho anh rồi đúng không? Vậy chúngta về nhà thôi! A Mao ở nhà khóc đòi mẹ mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”Người đàn ông thật thà vui mừng nói.
Còn có A Mao nữa sao... Anhcho em là Tường Lâm tẩu à? Nhưng Tô Yên Nhiên cố nén loại kích động muốn trợn mắt này, phối hợp với "Người đàn ông thật thà phúc hậu" trước mắtdiễn một vở đôi phu thê trở về nhà. Một tay chống lưng, một tay nhéo lỗtai người đàn ông: “Đồ chết giẫm, sao bây giờ mới tới!~~~ Anh thật sựmong em về nhà mẹ đẻ đúng không? Em thừa biết anh chê bai bà cô già nhưem rồi...”
...
Nửa tiếng sau, Tô Yên Nhiên và người đàn ông có nốt ruồi bên khóe miệng một trước một sau xuống xe buýt. Sau đó, haingười lôi kéo nhau vào một khách sạn trên đường.
Vừa vào phòng,Tô Yên Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/65944/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.