Nửa tiếng sau. Trong phòng thuê của Tô Yên Nhiên.
Tiêu Dịch Thành tìm thấy một lọ thuốc trong túi xách mà Tô Yên Nhiên làm rơi trên đất, cho cô uống hai viên - trên mặt lọ chỉ viết "Mỗi lần hai viên", lại tìm thấy chìa khóa mở cửa. Sau đó bế Tô Yên Nhiên vào phòng, nấu nước sôi. đút Tô Yên Nhiên nửa ly nước ấm.
Gọi điện bảo An quản gia đi theo đến rước Tiêu Tư Nhiên về khách sạn trước, tâm trí anh đều đặt trên người Tô Yên Nhiên, quả thật không còn hơi sức chăm sóc con gái nữa.
May mà Tiêu Tư Nhiên mới ba tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, không khóc cũng không ầm ĩ, ngoan ngoãn theo An quản gia, trước khi đi còn ra vẻ người lớn dặn dò Tiêu Dịch Thành hết lần này tới lần khác: "Ba ơi, ba nhất định phải dẫn mẹ về cho con nhé."
Ngồi cạnh giường, Tiêu Dịch Thành nắm bàn tay trắng, nhỏ của Tô Yên Nhiên, đưa lên miệng không ngừng hôn: "Yên Nhiên, Yên Nhiên của anh... Sao em lại thành ra thế này? Ba năm rồi... Không có ngày nào anh không nhớ đến em, nhớ em thì tim lại đau. Nên anh tự nói với mình, nhất định phải tìm thấy em, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bệnh tim mất... Anh hận em, trước kia sao lại nhẫn tâm như thế, cứ bỏ đi là xong! Không cho anh một cơ hội giải thích! Anh không ngờ, em còn sống khổ sở hơn anh. Bây giờ khó khăn lắm anh mới tìm thấy em, gặp được em, lại khiến trái tim anh còn đau hơn..."
Từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097214/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.