Ba năm sau, Newyork.
Sau khi tan ca đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, Tô Yên Nhiên chậm rãi quay về căn phòng mình thuê, vừa đi vừa nghĩ: Thành phố nổi tiếng trên thế giới thế này có hơi ồn ào, dù bây giờ cô chỉ là một nhân viên thu ngân của một nhà hàng Trung Quốc, nhưng ngày ngày phải đối mặt với bao nhiêu người, hôm nay lại gặp phải một tên khách "Giàu có" cứ ám chỉ muốn bao nuôi cô mãi... Phải tìm cách khéo léo từ chối càng khiến cô thấy mệt mỏi.
Đúng, hiện tại tâm trạng cô cực kỳ mệt mỏi. nhưng mỗi ngày đều có thể giả vờ cười vui, việc này đã thành thói quen thâm căn cố đế.
Hơn nữa, hiện tại đã là cuối tháng chín, lá cây đã bắt đầu rơi lả tả, mùa đông sắp đến - - tuy hiện tại chỉ mới cuối thu, thời tiết hơi lạnh nhưng buổi tối cô đã đắp chăn rất dày vẫn cảm thấy không đủ ấm... Làm hết tháng này nhận lương xong thì đổi chỗ ở thôi - - năm trước đi Australia, dù ấn tượng ở đó cũng tạm nhưng cô không thích lặp lại, chi bằng năm nay đi Nam Phi thôi.
Nơi cô thuê hiện tại là một căn gác bình dân, chủ nhà là một cặp vợ chồng già, họ định đến thăm con gái đã lấy chồng và đến sống ở Washington, vì con gái họ vừa sinh con, muốn họ đến chăm sóc đứa bé.
Đứa bé, hai từ này không khỏi khơi lại một góc nội tâm nào đó của Tô Yên Nhiên... Ba năm, không biết Nha Nha đã bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097213/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.