“Tôi buông tay để cho em rời đi, nhưng tôi chắc chắn sẽ theo đuổi em, sau đó làm ra chuyện đáng sợ. Em không thích thì tôi sẽ không làm. Tôi thà tự giết bản thân chứ không trói buộc em.” Ngược lại sau khi em rời khỏi tôi, em chắc chắn sẽ đón chào cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Tiết Tiểu Tần không biết nên hình dung như thế khi bản thân nghe Hoắc Lương như vậy. Cô nhìn anh, anh không có biểu cảm gì khác, bình tĩnh nói chuyện tựa như đang nói với cô rằng hôm nay thời tiết thật đẹp. Cuối cùng, cô không nhịn được ôm cổ anh, thì thào mắng anh: “Chàng đúng là tên ngốc!”
Hoắc Lương lập tức phủ nhận: “Chỉ số thông minh của tôi cao tới 180, cái chữ ngốc này tuyệt đối không dính dáng gì tới tôi.”
“Không.” Tiết Tiểu Tần lắc đầu: “Chàng chính là chàng ngốc, rất ngốc, rất ngốc, còn ngốc hơn em.”
Chỉ có kẻ ngốc mới mổ xẻ trái tim mình ra cho người khác nhìn, không sợ hãi mà yêu một người. Tiết Tiểu Tần tự nhận bản thân không thể làm được điều này, cô yêu Hoắc Lương, việc này là không thể phủ nhận nhưng so với tình yêu Hoắc Lương dành cho cô, tình yêu của cô liền trở nên tầm thường. Yêu như thế, cô không thể làm được, đương nhiên cũng chẳng thể báo đáp anh.
Âm thầm mà sâu đậm, cần cảm nhận thật cẩn thận mới có thể quý trọng.
Sau cùng cô cười cười, ghé vào bên tai Hoắc Lương khẽ nói: “Em yêu chàng.”
Khóe miệng Hoắc Lương rất nhẹ nhàng cong lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433595/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.