Nói đi cũng phải nói lại, may là mỗi lần anh rơi vào vọng tưởng đều tự động thiết lập vào tình huống và cảm xúc chân chính trong đáy lòng, nếu không Tiết Tiểu Tần tuyệt đối không phát hiện ra.
Nhưng… ngàn vạn lần đừng hắc hóa mà! Cơ thể Tiết Tiểu Tần run lên, cô cảm thấy lần ảo tưởng này thật là khó diễn. Bởi vì cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Lương, vừa nhìn mặt anh cô liền si mê, bộ não không thể sắp xếp ngôn ngữ.
“Vì sao em không nhìn tôi?” Hoắc Lương hỏi: “Là không muốn nhìn thấy tôi? Cảm thấy nhìn tôi sẽ làm bẩn mắt em cho nên em oán hận, chán ghét tôi?”
Tiết Tiểu Tần vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn anh để giải oan cho bản thân. Sau đó cô choáng váng, chớp chớp mắt không nói gì, hoàn toàn đánh mất công năng ngôn ngữ.
Một lúc sau, cô si mê lên tiếng: “Chàng rất đẹp trai…”
Tròng mắt đen kịt của Hoắc Lương thoáng dịu dàng, rất nhanh liền đóng băng: “Đừng hòng dời lực chú ý của tôi, em vẫn chưa trả lời tôi, tại sao em chấp nhận lời gạ gẫm, theo đuổi của những người khác?”
Những ngón tay thon dài của anh trượt trên ngực cô, động tác mập mờ tựa như chim phẩy qua. Mặc dù đang vọng tưởng, nhưng thân thể hai người đã quen với sự thân mật của nhau, không thứ gì có thể hòa hoãn, hoàn toàn không kiềm chế nổi xúc động gần gũi đối phương: “Em, em…”
“Đừng mơ trốn tránh.” Anh hiểu lầm cô muốn gần gũi anh là để trốn tránh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433592/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.