Tiết Tiểu Tần nói bóng gió uyển chuyển anh nghe không hiểu, cô đành nói thẳng vào vấn đề: “Hơn nữa tháng nay anh không có…”
“Em nói khó chịu.” Hoắc Lương chậm rãi hiểu ra cô buồn bực chuyện gì, đáy mắt toát ra ý cười: “Anh không muốn chọc em bực mình. Mỗi lần em đều cỏ vẻ không cam tâm tình nguyện cho lắm, anh không muốn vì thỏa mãn bản thân mà miễn cưỡng em.”
Nói xong, ai đó còn tự cho rằng mình rất chăm sóc: “Nếu em muốn có thể nói cho anh biết.”
Tiết Tiểu Tần bị bản mặt không biểu cảm của anh chọc nổi giận đùng đùng, cô dùng sức đấm vào ngực anh: “Không phải đã nói với anh rồi hay sao? Bấy lâu nay, người ta khẩu thị tâm phi*!”
*Suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
Nghe vậy, Hoắc Lương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Anh hiểu rồi.”
Hiểu… Hiểu cái gì? Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình tự đào hố rồi nhảy vào!!!
Quả nhiên…
Cô nhanh chóng tự mình gặt bão. Khi cô khóc sướt mướt nói không muốn nữa, Hoắc Lương lại dùng câu nói ‘người ta khẩu thị tâm phi’ của cô chặn miệng cô. Trong mơ hồ, Tiết Tiểu Tần mới ngộ ra, ai nói Hoắc Lương cứng nhắc lại u mê? Anh hiểu rõ hơn bất kì ai. Rõ ràng là anh cố ý dụ cô đào hố rồi tự nhảy vào!!!
Khốn kiếp!
Một đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Tiết Tiểu Tần buồn ngủ muốn chết, không biết ai kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chiếu lên mặt cô rất chói mắt. Tiết Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433529/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.