Tiết Tiểu Tần bị tiếng thét chói tai dọa giật mình, tay run lên, lát thịt cá vừa gắp lên rơi lại vào nồi, dầu văng tung tóe.
Quần áo mới của cô…
Trên bàn tay cũng dính chút bẩn, Hoắc Lương nhướng mày, lập tức thấm nước ấm vào giấy ăn lau tay cho cô. Nói thật, cô không cảm thấy đau lắm, nhưng tiếng thét chói tai dọa người hơn. Tiết Tiểu Tần đẩy đẩy tay anh: “Em không sao, hồi nãy… có chuyện gì vậy?”
Xảy ra chuyện gì thế?
Chỉ thấy thực khách trong tiệm lẩu đều đứng lên, tạo thành vòng tròn lớn cách phía sau lưng Hoắc Lương năm mét. Vừa rồi, Tiết Tiểu Tần chỉ lo ăn, căn bản không để ý đến ngọn nguồn cãi nhau cái vụ gì.
Hoắc Lương ném giấy ăn, nói: “Cãi nhau.” Thính lực của anh rất tốt, tốt đến mức không muốn nghe cũng có thể nghe rõ ràng.
“…”
“Ở đây chờ anh, một lát nữa anh quay về.” Nói xong, Hoắc Lương đứng dậy rời đi, Tiết Tiểu Tần ngồi tại chỗ không biết Hoắc Lương muốn làm cái gì. Nhìn anh đến quầy thu ngân hỏi mượn một đôi găng tay, đấy là găng tay công nhân thường dùng để rửa chén, nhưng nhìn rất mới. Sau đó, cô thấy người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đi vào đám đông cách đó không xa. Tiết Tiểu Tần vừa tò mò vừa lo lắng cho Hoắc Lương liền xách túi chạy đến.
Tuy vóc người cô cao gầy nhưng rất nhỏ nhắn, linh hoạt. Vừa chen vào trong, cô liền thấy mấy người mặc đồng phục của nhân viên tiệm lẩu đang ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433524/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.