Chủ nhật – Tháng 9: Cuối thu, một mùa nữa lại sắp qua đi.
Diệp Anh phải dừng vòng chạy cuối vì trời đột nhiên đổ mưa lớn. Thời tiết càng lúc càng thất thường. Về tới nhà, cô sững người khi thấy một phụ nữ mang bầu đang đợi mình trước cửa.
- Mình đến nhà thì bố mẹ cậu nói cậu đã chuyển tới đây.
An Nhiên nhìn Diệp Anh, bộ dạng mệt mỏi. Vẻ tươi trẻ của một thời con gái giờ chỉ còn lưu lại trên mái tóc dài đen nhánh, ướp nhẹp. Diệp Anh yên lặng trong giây lát rồi tiến lại gần, ôn tồn nói:
- Vào nhà rồi nói.
An Nhiên nặng nề với chiếc bụng lớn ngồi xuống ghế sofa. Diệp Anh đưa cho cô ta một chiếc khăn bông và một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
- Cám ơn cậu, An Nhiên lí nhí.
Diệp Anh ngồi xuống ghế đối diện.
- Cậu chịu được lạnh nhưng đứa bé thì không. Mau thay chiếc váy ướt đó ra đi.
An Nhiên lặng lẽ đứng dậy rồi trở ra với thân thể khô ráo nhưng gương mặt lại đẫm nước mắt, nức nở.
- Có chuyện gì vậy?
An Nhiên không trả lời, chỉ nấc lên. Khuôn mặt nhăn nhúm lại. Diệp Anh chưa bao giờ thấy biểu hiện này ở cô ta, bất giác e dè.
- Đừng khóc nữa. Nói nghe xem mới sáng sớm cậu đã vác bụng bầu đến nhà mình khóc lóc là sao? Người ngoài không biết lại tưởng mình là nhân tình của chồng cậu đấy.
Tay An Nhiên siết chặt chiếc khăn bông, run lên. Những ngón tay gầy guộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-toi-da-thay-doi-nhu-the-day/2141593/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.