Chương trước
Chương sau
Sùng Dương chân nhân nghĩ đến đây, cả người đều thấy không tốt.
Đệ tử y nhìn trúng thế mà là một kẻ hạ sát thủ với đồng môn, y thẹn với sư thúc tổ, thẹn với Kình Thiên Tông!
Còn Vu Lâm…… Y bởi vì Vu Lâm và sư thúc tổ giống nhau, có được lưu li tịnh thể, nên phi thường chiếu cố Vu Lâm, rất coi trọng Vu Lâm, không nghĩ tới Vu Lâm trong mắt sư thúc tổ lại là hình tượng như vậy, còn có……
Vu Lâm truyền lời nói dối đó cho y, rốt cuộc có rắp tâm gì?
Sùng Dương chân nhân hiện tại lòng tràn đầy áy náy: “Sư thúc tổ, xin lỗi, ta bị bọn họ che giấu, làm ra chuyện sai lầm……”
“Này không trách ngươi, ai cũng không thể nghĩ được…… Ta ra ngoài nhìn xem Mặc Tu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tuy Sùng Dương chân nhân nói Tô Mặc Tu không sao, nhưng hắn vẫn không thể yên lòng, tính toán đi ra ngoài nhìn xem.
Sùng Dương chân nhân đối với chuyện này cũng không phản đối —— Tiêu Dạ nàu cũng không phải là ma tu, ngược lại là sư thúc tổ nhà y, nếu như thế, khẳng định không thể cứ mãi đợi ở Thất Mang trận, cần phải đi ra ngoài.
Sùng Dương chân nhân tránh ra vị trí, đang muốn để Ngôn Cảnh Tắc đi ra ngoài, bỗng lại có người vọt vào, người nọ còn một đầu ngã vào trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc đại biến.
Người ngã vào này, đúng là Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu ở bên ngoài xác thật không trải qua chuyện gì không tốt.
Trước đó, lúc y mới vừa tiến vào chỗ của Sùng Dương chân nhân đã bị một cao thủ Nguyên Anh kỳ phong ấn tu vi.
Lúc ấy chỗ Sùng Dương chân nhân có rất nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ, ngoại trừ bọn họ, còn có Vu Lâm, Tư Đồ Giang Ninh, còn có sư phụ y ở đây.
Những cao thủ Nguyên Anh kỳ kia sau khi chế trụ y thì không hề quản y, mà là đề phòng thông qua lưu ảnh thạch xem tình huống Ngôn Cảnh Tắc bên ngoài.
“Sư phụ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tô Mặc Tu hỏi sư phụ của mình. Trong phòng này có trận pháp, có thể ngăn cách âm thanh, cao thủ Nguyên Anh kỳ kia phong ấn tu vi của y, đồng thời cũng không phong ấn âm thanh của y.
Sư phụ Tô Mặc Tu không nói gì.
Sự tình lần này liên lụy đến đồ đệ hắn coi trọng nhất, hơn nữa còn có tông môn của hắn, hắn không biết mình có thể nói cái gì.
Nhưng thật ra Vu Lâm lại mở miệng: “Tô Mặc Tu, ngươi phản bội Kình Thiên Tông cùng ma tu ở bên nhau, rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Thời điểm Vu Lâm nói như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.
Dù Tô Mặc Tu là vai chính thì sao?
Y và ma tu như Tiêu Dạ ở bên nhau, Tiêu Dạ còn có liên quan đến cái chết của Hạo Nhiên chân nhân, Sùng Dương chân nhân tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!
Vu Lâm cảm thấy cực vui sướng, Tư Đồ Giang Ninh lại như là đang nhìn rác rưởi, nhìn Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu này dựa vào ma tu tới tăng lên thực lực, làm hắn ta khinh thường!
“Ta không hề phản bội Kình Thiên Tông! Còn nữa, cái gì ma tu?” Tô Mặc Tu hỏi.
Ánh mắt Vu Lâm dừng trên lưu ảnh thạch kia.
Sắc mặt Tô Mặc Tu đại biến.
Mà lúc này, những cao thủ Nguyên Anh kỳ kia cũng đang chuẩn bị Thất Mang trận.
Sùng Dương chân nhân để bảy cao thủ Nguyên Anh kỳ sử dụng Thất Mang trận, lại nói bản thân mình muốn cùng đại đệ tử đi vào, tự mình chém giết Tiêu Dạ.
“Tiêu Dạ không có khả năng là ma tu, các ngươi có phải nghĩ sai rồi không?” Tô Mặc Tu vội vàng mà nói. Tiêu Dạ sao có thể là ma tu? Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông thiên phú không tốt mà thôi!
“Hắn chính là ma tu! Còn là một ma tu Nguyên Anh kỳ!” Vu Lâm nhìn bộ dáng Tô Mặc Tu không dám tin tưởng, lại nói, “Hắn là vì đối phó Hạo Nhiên chân nhân mới ẩn nấp ở Kình Thiên Tông, còn việc hắn cùng ngươi ở bên nhau…… Có phải trên người của ngươi có thứ hắn muốn hay không?”
Vu Lâm đối với tác dụng của lưu li tịnh thể với những người khác cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Gã biết, cùng song tu với người có được lưu li tịnh thể, có thể được đến chỗ tốt.
Ở trong sách, Tiêu Dạ trói Tô Mặc Tu đi chính là hy vọng Tô Mặc Tu có thể giúp hắn tinh lọc các loại linh lực xung đột không thôi trong thân thể hắn.
Phương pháp tu luyện của ma tu tàn nhẫn mà lại đáng sợ, Tiêu Dạ lúc trước chính là đào rất nhiều Kim Đan của tu sĩ Kim Đan mới tu luyện đến Nguyên Anh kỳ.
Mà phương pháp tu luyện như vậy, với hắn mà nói có chỗ lợi, cũng có chỗ hỏng.
Chỗ tốt là thực lực tăng lên rất nhanh, chỗ hỏng chính là linh lực của nhiều người khác nhau tụ tập trong thân thể hắn, làm hắn rất thống khổ.
Cho nên hắn mới có thể chí tại tất đắc* với Tô Mặc Tu.
(*khát vọng nhất định phải có, muốn có cho bằng được)
Có điều tuy biết điểm này, nhưng Vu Lâm cũng không cảm thấy có được lưu li tịnh thể là chuyện xấu gì.
Rốt cuộc chỉ có gã nguyện ý mới có thể tinh lọc giúp người khác.
Hơn nữa trong sách cũng nói, người bên cạnh Tô Mặc Tu đều là thật tình thích Tô Mặc Tu, bọn họ có thể thật tình thích Tô Mặc Tu, tự nhiên cũng có thể thật tình thích gã.
Càng quan trọng là, Tu chân giới có khế ước đạo lữ, sau khi gã thật sự thích một người rồi, cùng người nọ kết làm đạo lữ, hai người cùng vinh hoa chung tổn hại, căn bản không cần sợ người khác không tốt với gã!
Mà gã nói như vậy chính là muốn khiến Tô Mặc Tu khó chịu —— Tô Mặc Tu rất coi trọng Tiêu Dạ, Tiêu Dạ lại là vì thể chất tmr mới tiếp cận Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu nhất định rất thống khổ.
Tô Mặc Tu xác thật rất thống khổ.
Tiêu Dạ thế mà lại là một ma tu Nguyên Anh kỳ?
Vu Lâm dám nói như vậy, Sùng Dương chân nhân bọn họ sẽ ngưng trọng đến thế, sự tình hơn phân nửa sẽ không sai.
Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng xác thật có manh mối.
Hiện tại y đã Kim Đan trung kỳ, Tiêu Dạ thế mà còn có thể chỉ điểm y tu luyện…… Tiêu Dạ người này, tuyệt đối không đơn giản!
Còn nữa, Tiêu Dạ có thể lấy ra nhiều thứ trân quý như vậy, mắt cũng không nháy mắt một cái liền ra đổi đan dược……
Dẫu có từ đại gia tộc ra tới thì cũng không đến mức như vậy!
Nhưng cho dù Tiêu Dạ là ma tu, đối với y hẳn là cũng là thậtt tình, Tiêu Dạ đã vì y làm như vậy nhiều chuyện như vậy kia mà!
Chuyện y có được lưu li tịnh thể, Tiêu Dạ hẳn cũng không biết.
Không, không đúng.
Nếu Tiêu Dạ yêu y, lại không biết chuyện y có được lưu li tịnh thể, sao có thể trơ mắt nhìn y không ngừng dùng đan dược, dùng đan dược để tăng lên thực lực?
Chuyện này cực kỳ bất lợi cho tương lai của y!
Trước đó Tô Mặc Tu đắm chìm trong tình yêu, chẳng hề nghĩ nhiều, bây giờ tưởng tượng thì lại cảm thấy da đầu tê dại.
Tiêu Dạ rất có khả năng đã sớm biết y có được lưu li tịnh thể, cho nên mới cố tình tiếp cận y.
Mà Tiêu Dạ hào phóng mà cho y dùng đan dược như vậy, có khả năng cũng không phải bởi vì yêu y, chỉ là vì khiến y nhanh chóng tăng lên thực lực, để tiện cùng hắn song tu.
Nếu y thực lực quá kém, căn bản vào lúc song tu sẽ tinh lọc không được linh lực của ma tu Nguyên Anh kỳ.
Ý thức được điểm này, Tô Mặc Tu như gặp sét đánh.
Vu Lâm lại còn đang vui sướng khi người gặp họa: “Tô Mặc Tu, Tiêu Dạ kia cùng ngươi ở bên nhau, thật sự là có mưu đồ à? Vậy ngươi cũng quá thảm rồi! Thật vất vả có người thích ngươi, kết quả người ta còn có mưu đồ khác.”
“Vu Lâm.” Tư Đồ Giang Ninh liếc nhìn Vu Lâm một cái, bảo Vu Lâm đừng nói nữa.
Ở đây nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ như vậy, Vu Lâm vui sướng khi người gặp họa sẽ làm những người đó có quan cảm không tốt về gã.
Nhưng sau khi hắn ta ngăn Vu Lâm lại, cũng nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, ngươi cùng ma tu có liên lụy, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tự giải quyết cho tốt đi!”
Tư Đồ Giang Ninh hiện tại tâm tình không tồi.
Tiêu Dạ từng nhằm vào hắn ta có vấn đề, mà Tô Mặc Tu……
Một đoạn thời gian không gặp, Tô Mặc Tu thế nhưng đã Kim Đan trung kỳ, việc này làm cho hắn ta rất không cao hứng, cũng may Tô Mặc Tu đã chú định không có tương lai.
Lúc này, hắn ta cũng có chút đồng tình Tô Mặc Tu.
Vào lúc bọn họ ở một bên nói chuyện, Sùng Dương chân nhân bọn họ đã động thủ, Ngôn Cảnh Tắc bị Thất Mang trận bao phủ lấy.
Thất Mang trận phạm vi rất lớn, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc đứng trong nhà này, nên nhà này vào nháy mắt Thất Mang trận có tác dụng mà biến mất.
Đối với chuyện này, Sùng Dương chân nhân bọn họ đều không để ý chút nào.
Nhà như vậy bọn họ tùy thời đều có thể xây dựng, không cần mất bao nhiêu công phu.
Chờ khi Ngôn Cảnh Tắc bị trận pháp bao trùm, Tô Mặc Tu đứng thẳng bất động đương trường, cả người rét run.
Tiêu Dạ chỉ là một ma tu Nguyên Anh kỳ, mà hôm nay, cao thủ Nguyên Anh kỳ ở đây có mấy chục người!
Sùng Dương chân nhân càng đã Xuất Khiếu kỳ.
Lần này, Tiêu Dạ sợ là chỉ có một con đường chết.
Y không muốn như vậy! Y không muốn Tiêu Dạ chết!
Ý thức được cảm xúc của mình như vậy, Tô Mặc Tu ngây ngẩn cả người.
Y đã sớm biết chính mình thích Tiêu Dạ, nhưng y không nghĩ rằng mình lại thích Tiêu Dạ đến thế.
Tiêu Dạ lừa y, y hẳn phải hận Tiêu Dạ mới đúng, nhưng giờ này khắc này, y chỉ hy vọng Tiêu Dạ có thể sống sót.
Y thậm chí muốn không tiếc hết thảy đi cứu Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ là ma tu, nếu y cùng Tiêu Dạ song tu, có thể làm Tiêu Dạ biến thành tu sĩ chính đạo được không?
Lại hoặc là, y có thể dùng việc mình có được lưu li tịnh thể làm lợi thế, làm Sùng Dương chân nhân thả Tiêu Dạ hay không?
Không, hai chuyện này chỉ sợ đều không được.
Tiêu Dạ nếu thật là ma tu Nguyên Anh kỳ, đôi tay tất nhiên dính đầy máu tươi, Sùng Dương chân nhân như thế nào cũng không thể buông tha cho hắn, y cũng không có biện pháp dùng song tu khiến Tiêu Dạ quay về chính đạo.
Vậy y có thể làm cái gì?
Trong đầu Tô Mặc Tu hiện lên rất nhiều ý niệm, sau đó liền thấy Sùng Dương chân nhân vào trận pháp kia.
Sùng Dương chân nhân, là đi giết Tiêu Dạ!
Tô Mặc Tu cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào, y vọt lên.
Y bị một cao thủ Nguyên Anh kỳ của Kình Thiên Tông ngăn cản: “Tô Mặc Tu, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn đi hỏi hắn một chút……” Tô Mặc Tu cắn răng nói —— cao thủ Nguyên Anh kỳ kia dùng uy áp đè nặng y, y có loại cảm giác mình sẽ bị áp đến suy sụp.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Cao thủ Nguyên Anh kỳ nọ hừ lạnh một tiếng: “Hỏi xem tình lang của ngươi có thật sự thích ngươi hay không sao?”
Sắc mặt Tô Mặc Tu trắng nhợt.
Người nọ lại nói: “Lại nói tiếp, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi, đưa hắn tới trước mặt chúng ta.”
Tô Mặc Tu rốt cuộc chịu không nổi áp lực của cao thủ Nguyên Anh kỳ này, ngã ngồi xuống mặt đất.
Nhưng mà cũng bởi vì chuyện này, phong ấn tu vi trên người y được giải khai.
Tu vi của y là do một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác phong ấn, người nọ không coi y ra gì, phong ấn cũng tương đối đơn giản, là đem linh lực bản thân đưa vào trong cơ thể Tô Mặc Tu, cắt đứt linh lực Tô Mặc Tu vận hành.
Thường thì cao thủ Kim Đan kỳ bị phong ấn như vậy, khó có thể tự mình cởi bỏ, nhưng thể chất Tô Mặc Tu làm y có thể tinh lọc linh lực trong cơ thể mình.
Bây giờ còn có một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác ở bên ngoài tạo áp lực…… linh lực bản thân Tô Mặc Tu đã chịu áp bách, kịch liệt bắn ngược, phong ấn trong thân thể y cũng bị phá vỡ.
Nhưng bản thân y cũng bị một ít thương, phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc đó, linh lực y bỗng nhiên bộc phát ra……
Cao thủ Nguyên Anh kỳ áp chế Tô Mặc Tu kia cảm nhận được linh lực của Tô Mặc Tu, đột nhiên ý thức được cái gì: “Lưu li tịnh thể?”
Hắn ta lắp bắp kinh hãi, thấy Tô Mặc Tu hộc máu, theo bản năng mà thu hồi uy áp của mình, sau đó liền thấy Tô Mặc Tu đâm đầu thẳng vào phong ấn trận pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.