Bóng người ngã xuống ban công, Kiều Kính Uyên chạy đến, đâm sầm vào thanh chắn mới vừa hay kịp lúc vươn tay lung tung túm lấy được áo của Diệp Cẩn Niên, kéo cậu vào bên trong, Omega nửa người nằm ngoài của than chắn, mông đều ngồi ngoài lan can như một cây chi chiết diệp, nửa bập bẹ bấp bênh giữ thăng bằng, nhưng phần lớn thiên hướng ngã về sau.
Diệp Cẩn Niên nhịn không được phì cười, sau đó là không dứt âm khúc khích cười vang. Tiếng cười ấy dễ nghe đến vui tai thích ý, người ngã vốn dĩ là cậu, vậy mà so sánh sợ hãi, Kiều Kính Uyên suýt chút nữa là khóc thành tiếng.
Hắn run run giữ chặt lấy Diệp Cẩn Niên, vòng tay kìm chặt chẽ eo cậu, kéo người đi vào bên trong, lưng dựa với lan can, Diệp Cẩn Niên ánh mắt đảo nhìn trời trăng, tuyệt chẳng chừa dư thừa ánh mắt cho Kiều Kính Uyên.
“ Xin em, xin em.....” Tiếng lầm bầm nỉ non, Kiều Kính Uyên bị một khắc trước hành động của Diệp Cẩn Niên giày vò đến tinh thần rơi vào hoảng loạn, hắn run rẩy chẳng thể khống chế cơ thể, giữ lại được chút ít lý trí, Kiều Kính Uyên vùi đầu vào lòng ngực Diệp Cẩn Niên.
Tựa như bị vứt xuống, sau đó tìm về được, Kiều Kính Uyên run lên cầm cập, vừa thương vừa sót làm sao.
“ Xin tôi, về điều gì?” Diệp Cẩn Niên xem hắn sợ đủ, lúc sau mới miễn cưỡng tha, lên tiếng hỏi, lôi kéo hắn từ cõi mộng về với thực tại, từ tinh thần Kiều Kính Uyên xem ra, nếu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3625115/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.