Chương trước
Chương sau
Tám giờ sáng, Đinh Mạn Nhu rời khỏi sân bay quốc tế, lên xe về nhà sau khi kết thúc kỳ đi du lịch vi vu với nhóm bạn thân.

Lúc này, cô ấy mở điện thoại lên, lần nữa bấm gọi cho Đinh Tẫn Dực nhưng cứ thuê bao, khiến người làm em gái vô cùng lo lắng.

Lên tiếng:

“ Chú Thái, lúc nãy chú đến Đinh Gia, anh ba con đã về chưa ạ? ”

Chú Thái tài xế lắc đầu, cung kính trả lời:

“ Tôi không thấy, nhưng bình thường nhị thiếu gia đến trưa mới về, buổi sáng hay đi đánh golf với bạn bè và đại thiếu gia. ”

Khi nãy Đinh Mạn Nhu cô đã gọi cho Vu Duẫn hỏi thăm xem có đi chung không, nhưng không!

Và anh ấy có bao giờ để điện thoại hết pin đâu chứ!

“ Chú lái đến nhà của anh ấy đi. ”

“ Vâng, thưa tiểu thư! ”

•Ting…

Bỗng nhiên, điện thoại trên tay vang lên âm thanh thông báo, Đinh Mạn Nhu lập tức nâng ngang với tầm mắt và mở ra xem, nhận được tin nhắn từ Trầm Cửu Ly gửi đến.

“ Xin lỗi, chị có việc gấp nên tối qua đã trở về thành phố V, không thể đến Đinh Gia chơi được, hẹn vào dịp khác nhé em! ”

Đọc xong tin nhắn, Đinh Mạn Nhu nhăn nhó không vui, bấm gọi lại cho Trầm Cửu Ly.

“ A lô. ”

Phải đắn đo rất lâu, Trầm Cửu Ly mới quyết định nghe máy bởi vì khó xử, nhưng người không biết thì không đáng trách. Nếu cô ấy biết chuyện, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ giới thiệu Đinh Tẫn Dực cho cô.

“ Chị đi gấp vậy ạ, em vừa về đây, có mua quà cho chị nữa ấy. ”

“ Ừ. ”

Tự nhiên, Đinh Mạn Nhu sực nhớ ra, lên tiếng hỏi:

“ Chị Cửu Ly, anh ba em biết chị đi gấp không? ”

“ À… Mạn Nhu, chị đang có việc bận, khi nào rảnh sẽ gọi lại cho em. ”

Tút… tút… tút…

Đinh Mạn Nhu cảm thấy có điều gì đó mông lung khó hiểu, muốn níu lại để hỏi rõ ràng nhưng không được vì Trầm Cửu Ly đã gấp gáp cúp máy.



“ Lạ vậy ta! ”

Sau ngày hôm qua, Đinh Tẫn Dực đã cho hai người giúp việc nghỉ Tết vì thời gian sắp tới anh sẽ về Đinh Gia, nên sáng nay chẳng ai đến đây làm việc.

Lúc này, Đinh Mạn Nhu mở khóa vào nhà, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Đinh Tẫn Dực đang nằm ngủ ở sofa, trên bàn có hai chai rượu uống sạch ngã lăn lóc và một chai còn hơn phân nửa.

Tự thất tình thì tự uống, chẳng làm phiền đến ai như Khưu Đông Bách.

“ Anh ba… ”

Đinh Mạn Nhu chạy tới lay lay bả vai, lập tức chân mày của anh nhíu lại, nhúng nhích cơ thể có dấu hiệu tỉnh giấc.

Thế nhưng, chưa kịp mở mắt thì cơn đau đầu kéo đến, khiến anh đưa tay ấn giữ hai bên thái dương và day day cho đỡ một chút.

“ Sao anh lại ngủ ở đây? Còn uống rượu nữa? ”. ngôn tình ngược

“ Về rồi đấy à? ”

Đinh Tẫn Dực nhếch nhác ngồi dậy, vẫn không ngừng massage vùng đầu đang đau nhức của mình, trên người hôi hám mùi rượu khiến Đinh Mạn Nhu phải bụm mũi nhích xa.

“ Anh bị sao vậy? ”

“ Sao đến đây? Ba mẹ biết em về chưa? ”

Rồi cô ấy hỏi anh, hay anh hỏi cô ấy, cả hai hỏi qua hỏi lại không ai chịu trả lời đối phương.

Chẳng còn kiên nhẫn, Đinh Mạn Nhu ngồi xuống bên cạnh, đánh vào vai anh, lần nữa hỏi tiếp:

“ Anh biết chị Cửu Ly về thành phố V chưa? ”

Đinh Tẫn Dực lại hỏi lại:

“ Thì sao? ”

Đinh Mạn Nhu vùng vằng hai tay, cáu kỉnh lên tiếng:

“ Anh ba! ”

Anh ba cô và chị Cửu Ly bị làm sao thế, khó hiểu!

“ Sau này đừng nhắc Trầm Cửu Ly trước mặt anh, rõ chưa? ”

Gằn giọng nói xong, Đinh Tẫn Dực cầm chiếc điện thoại, áo vest, gile và caravat chậm chạp đứng dậy, bộ dạng hiện tại vẫn còn rất đuối, định đi lên phòng vệ sinh cá nhân.

Thế nhưng, Đinh Mạn Nhu luýnh quýnh đứng theo cầm tay giữ lại, hỏi:



“ Tại sao? Anh ba, anh và chị ấy xảy ra chuyện gì? ”

Đinh Tẫn Dực xoay qua nhìn sang em gái, ánh mắt như cảnh cáo cô ấy, nói:

“ Anh đã bảo em đừng nhắc! ”

Đinh Mạn Nhu vẫn cứ cố chấp, lên tiếng:

“ Khi nãy chị Cửu Ly nhắn tin cho em, bảo có việc gấp nên về thành phố V, anh có biết việc gấp gì không? ”

Đinh Tẫn Dực lạnh lùng cười nhạt, không hẳn trách Trầm Cửu Ly mà anh tự trách bản thân nhìn sai và thích lầm người, đem tình cảm chân thành đặt không đúng vị trí.

Anh có thể bỏ mặt bạn thân hơn hai mươi năm quay về thành phố E khi hay tin cô bị bệnh vào viện, liệu điều đó đổi lại được thứ gì?

“ Em đừng làm phiền người ta nữa, nghe không? ”

Đinh Mạn Nhu mím môi e ngại, lí nhí hỏi:

“ Anh tỏ tình thất bại hả? ”

Càng nghe, Đinh Tẫn Dực càng giận, nâng giọng lên tiếng:

“ Em lì quá Mạn Nhu, sau này đừng kêu anh chuyển khoản nữa! ”

Đinh Mạn Nhu chớp chớp mi mắt oan ức, mếu máo đau khổ.

Ủa gì vậy?

Tự nhiên bảo mình lì?

Người ta đang quan tâm mà ~~

Đinh Tẫn Dực dứt khoát gạt thẳng bàn tay của cô ấy bước đi về hướng thang máy, nhưng Đinh Mạn Nhu vẫn cứ cố chấp chạy theo, lên tiếng:

“ Chị Cửu Ly là con gái, đôi khi cũng ngượng ngùng từ chối đồ đó, anh mặt dày theo đuổi và tỏ tình thêm vài lần nữa chắc chắn chị ấy sẽ đồng ý, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng đúng không? ”

Đinh Tẫn Dực hiện tại đã đạt tới cảnh giới bỏ ngoài tai những lời Đinh Mạn Nhu cô nói, nét mặt lạnh lùng với ánh mắt bén ngót đăm đăm một nơi, không hề có sự dao động.

Thế nhưng, điều đó mới chính là điều cô ấy sợ hãi!

Lí nhí giải thích tiếp:

“ Nếu chị ấy không có tình cảm đặc biệt với anh thì sẽ không đồng ý gặp gỡ đi ăn, thậm chí đến nhà đâu. Anh ba, con gái có nhiều điều khó hiểu lắm, em còn chẳng hiểu được tính em cơ mà~”

…----------------…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.