Cả một ngày cuối tuần, Kỳ Thiện luôn ngâm mình ở trong thư viện. Phùng Gia Nam bay đi công tác một vòng Hồng Kông. Trước khi đi, bà cẩn thận dặn dò bảo mẫu nhớ chăm sóc chuyện ăn uống cho Chu Toán, lại nhờ vợ chồng bạn thân Thẩm Hiểu Tinh chăm sóc giúp, còn không quên sắp xếp lịch trình cả ngày chủ nhật cho Chu Toán. Bà muốn cậu buổi sáng đến gặp nha sĩ, buổi chiều nhất định phải gặp bạn cũ của bà để học bổ túc. Phùng Gia Nam vừa bước ra khỏi cửa, Chu Toán đã quay đầu ném tờ giấy ghi số điện thoại bà đưa vào sọt rác. Anh vào thư phòng tìm Chu Khải Tú. Từ lúc Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam chiến tranh lạnh, dù con trai có hỏi qua nhưng không hề làm loạn lên, trên mặt luôn giữ thái độ thản nhiên mà nhìn ông. Từ đó tới nay, giờ Chu Toán mới chủ động đi vào thư phòng của Chu Khải Tú. Chu Khải Tú gọi con trai ngồi vào ghế tựa đối diện ông, hỏi anh đã ăn cơm chưa, khi nào thì về trường học. Chu Toán đối với tiết mục cha hiền con thảo này không hề hứng thú, tùy ý trả lời vài tiếng xong liền hỏi: “Bố, bố có số điện thoại của bác Triệu không? Là thầy Triệu hay làm đồ chơi đó.” “Con muốn lấy số điện thoại ông ấy làm gì?” Chu Khải Tú tuy ngoài miệng hỏi, nhưng tay đã tìm tên người mà Chu Toán cần trong tập danh thiếp. Chu Toán nói: “Lần trước không phải bác ấy nói nếu có thời gian thì con đến cửa hàng của bác ấy xem qua à? Bây giờ con cũng đang rảnh, không có việc gì.” “Đã cấp ba rồi còn nhàn rỗi! Con không học tập Tiểu Thiện……” Chu Khải Tú không nói thêm nữa. Ông nghĩ, nếu con trai cũng giống như Kỳ Thiện, sinh ra trong một gia đình hòa thuận được cha mẹ che chở thì có lẽ sẽ không ngỗ nghịch như hiện tại. Ông và Gia Nam tuy sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nhưng làm cha mẹ thì đúng là thất bại. Một người quản thúc quá mức, một người lại rất chểnh máng, đến cuối cùng còn muốn để cho chuyện tình cảm vợ chồng phức tạp khiến đứa nhỏ phải suy nghĩ. A Toán dù không nói gì, nhưng anh đều nhìn thấy tất cả. Chu Khải Tú đưa số điện thoại của bác Triệu cho con trai, hỏi: “Con có tiền không… Không được cái gì quá đắt đâu!” Được dặn dò như vậy. Chu Toán đương nhiên biết nghe lời, cười nói: “Bố, bố và bác Triệu là bạn bè bao nhiêu năm nay. Sao bác ấy có thể nói chuyện tiền bạc với con được?” “Thằng nhóc thối này!” Chu Khải Tú mắng. Thấy con trai đứng lên muốn đi, ông trầm ngâm một lát, hỏi: “Mẹ con…trước khi đi công tác có nói gì với con không?” “Nói rất nhiều, nhưng không có gì liên quan đến bố cả.” Chu Toán lời ít mà ý nhiều trả lời. “A Toán, chuyện ta và mẹ con, con cũng biết…… Tử Khiêm vô tội, bác cả và chú ba của con cũng muốn chúng ta cho nó một cái thân phận đường đường chính chính……” “Bố, không cần phải nói với con mấy lời này.” Chu Toán ngắt lời Chu Khải Tú: “Bố muốn con giải thích cho bố hiểu hay là thay bố giải quyết? Bố quên rồi sao? Con mới chỉ là một học sinh cấp ba.” Chu Khải Tú nhất thời nghẹn lời, suy sụp nói: “Con cũng nói với mẹ con như vậy à?” “Nói thật, con cũng không biết phải nói với mẹ như thế nào. Điều gì nên nói, điều gì không nên nói đây.” Chu Khải Tú biết con trai nói như vậy là có ý gì. Trong lòng ông ta không phải không hối hận. Tiểu Lý của phòng kinh doanh tuổi trẻ xinh đẹp, rất có năng lực làm việc lại luôn cố ý biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ với ông. Khoảng thời gian đó trong lòng ông cũng đang rất hỗn loạn, có chút buồn phiền vì Phùng Gia Nam mạnh mẽ chèn ép ông. Ông không phải là một người hoàn hảo nhưng cũng không thể so với chú ba được. Đối với những người đàn ông có cùng địa vị ở bên cạnh, Chu Khải Tú tự hỏi có lẽ không ai có thể ở trước mặt vợ không có chút tiếng nói nào như ông. Cho dù bố vợ bỗng nhiên đau tim qua đời, người bên ngoài cho rằng Chu Khải Tú không cần phải luôn chiều chuộng Phùng Gia Nam nữa. Thế nhưng, trên thực tế ở trước mặt Phùng Gia Nam ông vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng như trước, mỗi ngày ngay cả kem đánh răng cũng nặn sẵn ra cho bà. Phùng Gia Nam lại luôn cố ý nhắc đi nhắc lại sai lầm từ mười mấy năm trước không chịu quên. Chu Khải Tú ngầm đồng ý tình cảm của Tiểu Lý vốn là bởi vì giận dỗi Phùng Gia Nam – bà luôn áp chế không cho tôi chút mặt mũi thì có người khác trẻ trung xinh đẹp hơn dịu dàng, mềm mại với tôi. Ngày đó ông say rượu. Để cho Tiểu Lý chạy xe đưa về đến cửa nhà, không ngờ tới bị con trai bắt gặp nghe được câu chuyện. Ông thật đau đầu, hôn nhân của ông và Phùng Gia Nam làm sao mới có thể vượt qua được “khảo nghiệm” này đây? “Bố nghĩ con là người có chừng mực, con cũng nên hiểu chuyện.” Chu Khải Tú thấp giọng nói. Chu Toán từ chối cho ý kiến. Nói hay không nói có khác nhau à? Phùng Gia Nam là một người có cái “tôi” rất lớn, hơn nữa lại rất có nguyên tắc. Ở trong thế giới của bà, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể, đều có giới hạn nghiêm khắc. Sau bữa cơm hôm đó, Chu Toán cảm thấy mẹ mìn đã không muốn để ý gì nữa, thực ra bà đã có quyết định của mỉnh rồi. Sớm thứ hai đến trường, thầy Tôn tổ chức một chủ đề tên là “Bạn thân thiện” để thảo luận, yêu cầu những người tham dự vào vụ “tranh đoạt nhật kí” hôm buổi chiều thứ bảy đều chủ động viết bản kiểm điểm rồi nộp lại cho ông. Chu Yến Đình vì bị bệnh nên vắng mặt trong buổi sinh hoạt lớp, cả lớp đều im lặng không một tiếng ồn. Đến buổi tối, chờ không thấy ai đến “tự thú” thầy Tôn điểm danh từng người, gọi Trương Hàng, Mạc Hiểu Quân và Quách Chí Huân là thủ phạm chính cùng tám chín người có liên quan vào văn phòng. Điều khiến người ta không ngờ được là, ngay cả Kỳ Thiện cũng bị xếp vào “Danh sách phạm tội”. Kỳ Thiện là người cuối cùng bị thầy Tôn gọi đến. Thầy Tôn nhìn bộ dạng nghiêm túc nghe lời mặt trầm như nước của Kỳ Thiện, trong lòng trăm ngàn lần cũng không thể hiểu được. Nếu hỏi trong lớp do ông phục trách học sinh khiến cho người ta yên tâm nhất là ai, câu trả lời tất nhiên là Kỳ Thiện không hề do dự. Ông không thể tưởng tượng được một học sinh nữ như vậy tại sao lại có thể gia nhập vào đám người “bắt nạt bạn bè”. “Kỳ Thiện, thầy hy vọng em cho thầy một câu trả lời.” Thầy Tôn đau đầu ngồi ở trên ghế nhìn nàng. Ký túc xá của giáo viên Kỳ Thiện ra vào vô số lần rồi, nhưng bị gọi tới tường trình thì đây là lần đầu. Tay cô siết chặt ở phía trước, đầu cũng cúi thấp xuống, ngữ điệu khi nói chuyện cũng không hề thoải mái. “Em có xem cuốn sổ kia, nhưng em không hề bắt nạt Chu Yến Đình.” “Vậy tại sao không trả lại cho bạn?” Kỳ Thiện im lặng một hồi lâu. Thầy Tôn vốn rất hiểu đạo lí làm người, kịch một vai khó diễn. Trong lòng ông đối với Kỳ Thiện vẫn có ưu ái, thở dài nói: “Chu Yến Đình tính cách quả thật không hợp với mọi người, nhưng dù sao bạn ấy cũng là một phần tử trong lớp. Trong khi đám con trai trong lớp bắt nạt bạn ấy, em cũng là con gái, lại là cán bộ lớp, chẳng những không đứng ra ngăn cản, ngược lại còn tham gia trong đó……” Thầy Tôn nhìn thấy trong mắt Kỳ Thiện hiện lên một vẻ giống như là xấu hổ, giọng điệu cũng dịu xuống: “Em khác với đám Trương Hàng, thầy không hy vọng một học sinh ngoan như em lại có những hành vi lệch chuẩn. Bản kiểm điểm không cần viết, ngày mai nói xin lỗi với bạn Chu Yến Đình, coi như cho qua chuyện này.” “Không.” Kỳ Thiện lí nhí như muỗi kêu nhưng mà thầy Tôn nghe thấy rõ ràng. Xử lí như vậy đã quá là ưu ái rồi, ông vẫn còn hoài nghi lỗ tai của mình. “Tớ sẽ không giải thích gì với cậu ấy hết.” Kỳ Thiện nói. Khi Kỳ Thiện trở lại chỗ ngồi thì sắc mặt không hề tốt, Tạ Dĩnh Dĩnh bạn cùng bàn của cô, thay cô cảm thám. “Cái đồ hồ ly tinh kia, đúng là yêu tinh hại người… Tự mình tâm xuân nhộn nhạo còn kéo theo cậu xuống nước!” Kỳ Thiện mở ra làm một nửa bài tập, rầu rĩ nói: “Dĩnh Dĩnh, đừng nói nữa.” Theo góc độ khác mà nói, Kỳ Thiện hiểu được ý thầy Tôn nói – im lặng đứng nhìn cũng là một loại bắt nạt. Chu Yến Đình dù cổ quái nhưng dù sao cũng là con gái, chuyện này nhất định khiến cho cô ấy rất tổn thương. Song điều này không có nghĩa là Kỳ Thiện phủ nhận lập trường của bản thân, không sợ thầy Tôn gọi điện cho bố mẹ “nói chuyện”. Coi như cô xấu tính đi, nếu cho quyết định lại, cô vẫn sẽ quyết định xem cuốn sổ đó. Kỳ Thiện bị thầy Tôn kiểm điểm, ánh mắt của Chu Toán nhìn cô cũng thêm vài phần hứng thú. Giữa trưa thầy Tôn đã tới tìm anh làm phiền, do chuyện này không thể chỉ trích anh được nên thầy Tôn chỉ có thể nói bóng nói gió ám chỉ anh nên chú tâm đến việc học tập thôi. Có lẽ do đã quen giữ liên lạc thường xuyên với Phùng Gia Nam mà thầy Tôn chắc sẽ liên lạc báo lại chuyện này với bà, nhưng Chu Toán tuyệt không lo lắng. Ở trong mắt mẹ anh, bản chất của chuyện này là do con trai bà được nhiều người mến mộ nên mới xảy ra những thứ quỷ quái như thế. Bà nhất định sẽ biết dùng những lời lẽ khéo léo nhất để bao che khuyết điểm cho lập trường của mình. Kỳ Thiện và Chu Toán lại tiếp tục “gặp mà không chào”. Phùng Gia Nam vẫn chưa quay về, vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh đồng ý thay bà chăm sóc Chu Toán, cho nên cuối tuần đưa hai đứa nhỏ cùng ra ngoài ăn tối. Lúc từ nhà hàng về còn khá sớm, Chu Toán ở lại nhà họ Kỳ ôn tập bài vở. Vì để mấy người lớn đỡ nghĩ nhiều, từ lúc ăn cơm tới nay Kỳ Thiện cùng Chu Toán không chiến tranh lạnh nữa. Chu Toán nói vài câu lời nói dí dỏm chọc Kỳ Thiện, cô cũng nể tình nhoẻn cười. Vào đến thư phòng, chỉ còn có hai người bọn họ ở đây, Chu Toán rèn sắt khi còn nóng đem một túi “đồ tốt” cho Kỳ Thiện. Kỳ Thiện từ trong túi gấm màu xanh rút ra một chuỗi tràng hạt Bồ Đề Tử1, hoài nghi liếc mắt nhìn Chu Toán một cái. Tràng hạt Bồ Đề Tử: Chuỗi tràng hạt làm từ gỗ bồ đề. “Thấy thế nào?” Chu Toán chạy lại gần, hào hứng hỏi cô. Kỳ Thiện bấy giờ mới để ý nhìn kỹ. Hiểu biết của cô về gỗ bồ đề không nhiều, bố cô là Kỳ Định lúc trước có giữ mấy cái vòng tay, tuy giống nhưng thật ra lại khác nhau rất nhiều. Chuỗi tràng hạt trong tay cô tuy viên bồ đề không lớn nhưng lớp ngoài gọt rất tỉ mỉ, 108 viên lớn nhỏ rất đều. Nếu nhìn kỹ trên mặt mỗi viên đều có “mắt” gỗ do tự nhiên mà thành; viên ngọc trên đầu mỗi viên là san hô đỏ nhìn rất bắt mặt, không nói cũng hiểu được, đây là dành cho con gái. Cho dù người không có mắt nhìn cũng không thể đoán sai. Dáng vẻ “hai mắt sáng ngời” không hề che giấu của Kỳ Thiện lọt hết vào tầm mắt của Chu Toán. Trong lòng anh cười thầm, quả nhiên là tham lam, tên của lòng tham này là…… Không uổng công anh chọn đi chọn lại ở cửa hàng của bác Triệu đến tận trưa. “Là tràng hạt mới rồi, màu sắc có vẻ nhạt.” Kỳ Thiện bình thản cất chuỗi hạt bồ đề vào túi gấm, rồi đưa ra trước mặt Chu Toán, nghiêm mặt nói: “Sao lại cho em cái này?” Chu Toán làm bộ như không thấy ánh mắt cô lưu luyến nhìn túi gấm kia, nén cười nói: “Ai bảo cho em? Đây là bạn của bố anh tặng. Nghe nói biết cách lần tràng hạt thì hạt ngọc sẽ biết thành màu đỏ thắm giống như ngọc ấy. Nhưng mà anh lại không có kiến nhẫn lần mấy hạt này. Mà không làm thì tiếc lắm, hay là em thay anh lần tràng hạt xem sao đi?” Nội tâm Kỳ Thiện giao chiến rất kịch liệt, Chu Toán tiến thêm bước nữa, anh lại rút vòng bồ đề ra, ướm lên cổ cô thì đúng vừa vặn. “Đừng keo kiệt, coi như giúp anh một việc đi.” Kỳ Thiện không lên tiếng, tay ở trên cuốn từ điển Anh – Trung lật qua lật lại, chuỗi vòng cứ thể đeo lên người. Chu Toán ngẫm ván này mình đã thắng rồi, không quên dặn dò: “Lần này cẩn thận đấy, đừng có làm hỏng của anh …… Chỉ cho phép văn lần, không được võ lần!” Đây là chiêu anh mới học được từ bác Triệu. Lúc ấy bác Triệu hỏi anh muốn tìm thứ gì, trong cửa hàng ông đồ đắt tiền cũng có, đồ thông dụng cũng có. Chu Toán lại nói tìm thứ muốn chơi phải tốn rất nhiều công sức và thời gian, còn phải là đồ của con gái hay chơi. Chu Toán vừa nói như vậy, lão Triệu trong lòng hiểu rõ nhanh chóng lấy ra cho anh mấy thứ này nọ. Chu Toán liếc mắt một cái nhìn trúng chuỗi hạt bồ đề này, anh dám chắc Kỳ Thiện sẽ rất vừa ý nó. Lão Triệu từng hợp tác với Chu Khải Tú nên có lòng tốt dạy Chu Toán mấy chiêu. Cái này gọi là “lần tràng hạt” Đơn giản mà nói, chẳng qua là dùng tay người liên tục vê thứ gì trong một thời gian dài, đều khiến cho đồ vật ngày càng trở nên trơn bóng trong suốt. Đây là một quá trình từ “Sinh” đến “Thục”, nhiệt độ cơ thể người không giống nhau, cấu tạo da tay cùng với cách lần tràng hạt cũng khiến cho kết quả của “lần tràng hạt” khác nhau hoàn toàn. Điều này khiến cho đồ vật được nâng niu trong lòng bàn tay sẽ như hòa thành một thể với người dùng, giống như có hồn phách bình thường. “Võ lần” là đa phần dùng công cụ cọ xát, khiến cho vật nhanh chóng “địa hoang hoá” (bị mài mòn),chính là đi tắt đường; nhưng người tu hành cho rằng cách này sẽ gây thương tích cho vật, cho dù có lần cẩn thận đến mấy cũng sẽ khó tránh xảy ra “nộ khí”. Mà “Văn lần” thì ngược lại, cái nó cần là người có thời gian dài kiên nhẫn lần vê từng hạt chậm rãi, ý là vạn vật tự biến đổi kì ảo, tuy mất thời gian nhưng thành phẩm cuối cùng sẽ rất nhu hòa, ôn thuận. Chu Toán hỏi bác Triệu, vậy hạt bồ đề muốn dụng “văn lần” thì mất bao lâu. Lão Triệu nói vẻ sâu xa: “Ai biết, dù sao cũng lâu hơn cháu nghĩ rất nhiều đấy.” Kỳ Thiện lúc này nghe Chu Toán dặn xong có chút không ngờ tới, thở dài nói: “Anh còn biết ‘Văn lần’ và ‘Võ lần’?” Kỳ Thiện đã nhận quà hối lộ rồi, Chu Toán cũng phải tiến thêm thước nữa, lấy ra một tập đề thi dày cộp khua khua trước mặt cô: “Tính tình em thật nhỏ nhen mà.” Kỳ Thiện gạt tay anh, tức giận nói: “Yên ổn làm bài được không? Sắp có một đợt thi thử nữa rồi đấy, anh lại muốn mẹ mình mời thêm mấy gia sư nữa đến giám sát à?” Trên đề thi, tất cả nội dung có thể thi vào đều được Kỳ Thiện lấy bút khoanh lại. Chu Toán bây giờ lại không hề có hứng thú học hành. Anh liếc nhanh về phía cửa phòng sách, đem mấy tập giấy đặt trước mặt Kỳ Thiện, nói: “Giúp chút đi.” Kỳ Thiện vừa thấy, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Mặc kệ.” Chu Toán cười tủm tỉm, nói: “Em giúp anh giải quyết việc này, anh sẽ chuyên tâm học tập hơn nha.” Anh thấy Kỳ Thiện không phản ứng gì, lại nói thêm một câu: “Mẹ Thiện chắc chắn không muốn biết chuyện con gái ngoan của mình bị thầy giáo mắng đâu…… Bắt nạt bạn nữ cùng lớp, tội này không dễ nghe đâu nha.” Kỳ Thiện cảm thấy không biết phải nói gì, sao anh có thể vô trách nhiệm nói ra chuyện đó dễ dàng như vậy? Chuyện đó rõ ràng vì anh mà xảy ra. Nhưng mà cô không muốn cùng tranh luận với Chu Toán về chuyện này. Yên lặng một lát, lấy mấy tờ giấy kia ra đọc lướt qua như gió, rồi bắt đầu sửa từng câu cho anh. “Không cần dùng bút bi!” “‘Nếu hữu duyên như đã nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trường đại học.’ Quá cũ rồi anh đọc nhiều bức thư như vậy rồi mà vẫn không nghĩ ra cách khoái thác nào tốt hơn à?” “‘Người chính là ngọc sáng, cảm tạ thư của người. Tặng người tuệ kiếm này, cầu người trảm tương tư.’…… Ôi, đây là cái thứ quỷ quái gì vậy, quá văn vẻ, không được!” “‘Những lời này nói ra là để cho người trong lòng hiểu được.’…… Phải khéo hơn một chút nữa, thế này trực tiếp quá!” Kỳ Thiện dùng sức đem bút máy vỗ vào bàn sách: “Em sẽ không viết, anh muốn đi tìm ai thì tìm.” “Nếu anh có tâm tư đi tìm “ai”, sao còn đưa thư này cho em nhờ giúp?” Chu Toán chậm rãi nói: “Em cũng là con gái, tâm trạng cũng giống như mấy con gái khác. Có đến có đi đã là đạo lí, cần gì phải để người khác phải buồn rầu?” “Anh cũng thật là hiểu đạo làm người.” Kỳ Thiện đùa cợt nói. Cô bị anh chọc giận, không thể không nhắc tới việc kia, khăng khăng thốt ra: “Anh cũng đối với Chu Yến Đình tốt thế à?” Bên người Chu Toán cho tới nay chưa bao giờ thiếu con gái thầm mến. Trên phương diện này anh cũng là người rất thú vị. Nhận được thư sẽ viết đáp trả, cho dù giáp mặt cũng sẽ dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất để từ chối, cố gắng giảm thiểu tối đa khả năng gấy ra tổn thương cho người khác. Anh không biết kiểu này chính là vừa nắm vừa buông, kiểu như gần như xa thế này là mờ ám nhất khiến cho tâm tư người khác lơ lửng trên không. Nếu như không nói rõ ràng thì sẽ khiến người khác rất khó buông bỏ. Chuyện như vậy Kỳ Thiện thấy nhiều rồi nên đã sớm miễn dịch. Có điều, Chu Yến Đình… Kỳ Thiện cũng không rõ vì sao nữa, có lẽ đây chính là trực giác của con gái, hoặc là bản năng trời sinh của phái nữ. Cô có thể cảm thấy được lần này khác những lần trước. Kỳ Thiện từng thấy bộ dạng Chu Toán và Chu Yến Đình trốn ở một góc người hút thuốc, bọn họ cùng ở một chỗ thật phù hợp. Một Chu Yến Đình “tự kỉ” và một Chu Toán luôn giấu ấm ức trong lòng. “Người cậu ấy vẽ thật sự giống anh à?” Chu Toán nhướn mày: “Sao em không nghĩ đó là Thôi Đình?” Thôi Đình là lớp phó học tập của lớp bên cạnh, quan hệ khá tốt với Kỳ Thiện. Kỳ Thiện bình thản nói: “Bởi vì Thôi Đình đẹp hơn anh.” Trong lòng cô lặng lẽ bổ sung, Thôi Đình mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhìn có vẻ rất khó làm quen, nhưng cậu ấy sẽ không đem tình cảm của người khác dành cho mình đem ra làm trò đùa. “Này, Tiểu Thiện. Nói thật đi, em cảm thấy Chu Yến Đình thế nào?” Chu Toán làm như không nghe thấy Kỳ Thiện vừa mới nói gì, thân thiết tới gần cười hì hì hỏi ý kiến của cô: “Hay là anh theo đuổi cậu ấy? Không phải thầy Tôn ghét nhất thấy người khác nói chuyện yêu đương à? Nếu để cho thầy ấy biết anh và cháu ngoại của thầy ấy có gian tình, có khi thầy tức đến nổ phổi ấy chứ. Đến lúc đó anh sẽ đổ tội cho Chu Yến Đình, xả giận cho em được không? Vừa hay nhìn dáng người cậu ta cũng không tệ lắm!” Kỳ Thiện có chút buồn rầu nhìn Chu Toán, hỏi: “Rốt cuộc anh có chút đạo đức nào không vậy?” Cô vừa nói vừa tháo vòng hạt bồ đề xuống, ném vào trong ngực anh: “Anh tự mình cầm lấy đi, chịu khó tu thân tích đức còn có khi được hưởng chút phúc đấy.” Chu Toán cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh nói: “Kỳ Thiện, gần đây sao em cứ phải có thái độ khó chịu với anh vậy? Tốt cũng không được, không tốt cũng không được, cho dù làm gì em cũng không vừa lòng đúng không?!” Kỳ Thiện quay một bên mặt đi, nói: “Anh không cần phải giúp em vừa lòng.” Cô thấy Chu Toán không phản ứng, lại gọi vọng xuống tầng dưới: “Mẹ ơi, không cần nấu bữa khuya cho Chu Toán đâu, anh ấy về nhà bây giờ.” Chu Toán đem tràng hạt bồ đề cuốn vài vòng quanh tay, híp mắt lại đánh giá Kỳ Thiện: “Tức giận cái gì? Sao cứ phải nói đi nói lại chuyện đó…” Anh nghĩ chút rồi cười, nhẹ giọng nói: “Kỳ Thiện, hay là em thích anh?” Kỳ Thiện cũng không biết sao mình có thể đứng vững như thế, khoảnh khắc ấy vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu. Muốn chặn miệng anh lại cũng muốn giải thích, muốn tìm một nơi trốn đi những vẫn đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích. Sau khi lấy lại tinh thần, cô tiện tay lấy ly nước trên bàn sách, muốn hất vào mặt anh. Thật đáng buồn là, khi cô giơ tay lên định hất, trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ ngăn cản lại. Vì một chút do dự này mà không thể làm gì được nữa. Vẻ tươi cười trên mặt Chu Toán càng thêm đậm, “có lòng tốt” đỡ lấy cốc nước trong tay Kỳ Thiện, một hơi uống cạn. Cốc thủy tinh và vòng bồ đề đều được đặt lại trên bàn. “Vẫn là em hợp với việc chơi cái này hơn. Em đeo nó mười phần thì chín phần giống đạo cô đấy!” Kỳ Thiện nhìn anh nghênh ngang bước đi, mũi chợt tê tê, bụm mặt gục xuống trên bàn học. Trong lòng không ngừng suy nghĩ: Không học vấn, không nghề nghiệp là đồ lưu manh, còn mang tràng hạt rõ ràng là ni cô! Hết chương 11
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]