Chu Toán theo sau đuôi Kỳ Thiện đi vào nhà vệ sinh, bác gái cả cười nói vài câu kiểu như: “Thằng bé này vẫn hấp tấp như thế!”. Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam đều biết hành vi của Chu Toán hoàn toàn là cố ý. “Thằng bé này càng ngày càng không ra làm sao cả!” Chu Khải Tú thở dài: “Cũng không biết trong lòng nó suy nghĩ cái gì nữa.” Chú ba chen lời: “Anh hai, chị dâu, anh chị đừng trách em lắm mồm. Em thấy A Toản là bị hai người làm hư, không xem ai ra gì.” Phùng Gia Nam nghe thấy thế, tay hạ cái thìa xuống và nói: “Chúng tôi chỉ có một đứa con trai, không giống như Tử Dực độc lập, cũng không giống nhà cậu có vài đứa con gái. Mấy đứa đều được mẹ chăm nom cẩn thận đương nhiên sẽ không khiến người ta phải bận tâm rồi.” Quan hệ bố con của ông chú ba với con trai lớn nhất – Chu Tử Dực thực ra rất xa lạ. Chu Tử Dực ra ngoài học đại học nên rất ít khi về nhà, người liên lạc nhiều nhất cũng chỉ có mẹ cậu ta. Trong lòng ông ta không vui, bởi ông ta có nhiều con gái mà con trai lại chỉ có một nên không thể chặt đứt đường lui của mình. Mẹ con Chu Toán không hẹn mà cùng sát muối vào nỗi đau thầm kín của ông ta. Chu Khải Tú biết vợ là người cao ngạo, cũng không muốn làm em trai mất mặt nên nhẹ giọng nói: “Gia Nam, mọi người đều là vì tốt cho A Toán, thời điểm này vẫn rất cần quản giáo nó.” “Tôi năng lực có hạn, không dạy được con trai. Anh lúc nào cũng bận việc, ngay cả nói chuyện với con trai cũng không nói được mấy câu thì làm sao có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng của nó.” “Em dâu, thằng hai cũng chỉ vì muốn người trong nhà có cuộc sống tốt nhất, em hãy tha thứ cho nó.” Bác gái cả nói đỡ cho Chu Khải Tú. Phùng Gia Nam nhìn về phía chồng, khóe miệng nở nụ cười rụt rè mà lạnh như băng: “Anh ấy vì người cùng nhà? Chẳng lẽ chúng tôi không tốt ư?” Câu nói của bà rõ ràng có hàm ý bên trong. Chu Khải Tú nhăn mặt. Ông chú ba nghe không nổi nữa, nặng nề vỗ bàn một cái, nói to: “Chị dâu, lời này của chị có ý gì? Chị chê anh hai tôi còn chưa đủ khó xử hay sao……” “Anh ta vì chuyện gì mà khó xử? Tôi không nghe thấy, ngược lại các người đều biết rất rõ!” Giọng của Phùng Gia Nam không lớn nhưng khí thế bức người. Chu Khải Tú thay đổi sắc mặt, kiềm chế khuyên nhủ: “Có cái gì chúng ta về nhà nói sau.” “Ai là ‘Chúng ta’? Tôi chỉ thấy được ‘Tôi’ và ‘Các người’, cả một nhà lòng lang dạ sói!” Cuối cùng ông chú ba cũng không nhịn được nữa, đứng thẳng lên nói: “Anh hai, chẳng lẽ anh lại sợ người đàn bà này? Tùy ý để cô ta cưỡi lên đầu mình ư? Con trai cô ta cũng không thèm xem chúng ta ra gì! Anh vẫn là người đứng đầu trong nhà à? Có cái gì không thể nói? Tử Khiêm vốn chính là con ruột của anh, nó cũng không phải không biết! Cốt nhục của họ Chu chúng ta phải được khắc tên vào phần mộ tổ tiên, ai cũng không thể nói chữ ‘Không’!” Trong thời gian ngắn ngủi, không ai đáp lại lời nói của ông ta, không khí bữa ăn bị vây quanh trong yên lặng, ngay cả tâm bão là Phùng Gia Nam và Chu Khải Tú cũng chỉ lẳng lặng ngồi giống như con tò te. Nếu đã nói đến nước này, ông chú ba cũng không định che giấu nữa, nửa muốn khuyên bảo nửa muốn thỏa hiệp, nói: “Chị dâu, mặc kệ chị có biết hay không nhưng tất cả đều là sự thật! Em thấy thằng bé Tử Khiêm này rất tốt, biết điều hơn A Toán, sau này cũng sẽ hiếu thuận hai người! Vả lại, nếu sau này anh hai vẫn muốn sống tốt với mẹ con chị, trước tiên để anh ấy và Tử Khiêm về quê gặp mẹ đẻ thằng bé, chẳng qua là mang trẻ con đi cùng sẽ không yên tâm. Mặt khác, chị ấy cũng đã lấy chồng, chị cần gì…” “Chú ba, đây là lời mà chú nên nói à?!” Bác cả vẫn im lặng không nói cuối cùng cũng ngắt lời cậu em ồn ào. Phùng Gia Nam lại vô cùng kinh ngạc nghĩ, anh ta gặp mẹ đẻ thằng bé kia vào lúc nào? Không lẽ chính là lúc anh ta tự nhận là đi Hàng Châu công tác một thời gian ư? Nhưng lần đó anh ta rời nhà vài ngày, trở về bên cạnh bà vẫn dịu dáng, lưu luyến cơ mà! Chu Khải Tú còn nói anh trúng thưởng được một căn nhà có phong cảnh rất đẹp. Đợi đến khi con trai lập gia đình, bọn họ cũng già đi, có thể sinh sống qua ngày ở nơi đó. Sáng sớm trên núi chị có thể tập yoga trong gió mát lạnh, anh tưới nước cho hoa cỏ trong sân. Lần đó, bà vẫn luôn tin bọn họ còn có thể làm bạn đến già. Phùng Gia Nam lẳng lặng quan sát chồng mình, ông ta đã không còn là chàng trai hăng hái tài giỏi trong trí nhớ năm xưa, nhưng khuôn mặt hình dáng kia vẫn tuấn lãng như ngọc như xưa. Ông ta nhắm mắt lại, lảng tránh ánh mắt của bà. Phùng Gia Nam cố ý dùng lời nói để uy hiếp, mục đích là muốn chính tai nghe thấy thủ đoạn sau lưng của bọn họ. Nhưng trong lúc mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tại sao bà còn khổ sở hơn so với dự liệu của mọi người? “Không nói chuyện này nữa, đồ ăn đã dọn lên rồi. Mọi người ăn cơm trước đi.” Bác gái cả lườm ông chú ba một cái, lại cười cười với Phùng Gia Nam. Phùng Gia Nam đẩy ghế ra rồi đứng lên, nhìn từng gương mặt im lặng chung quanh bàn ăn. Bà dùng hết sức lật khăn trải bàn lên, bát đũa rơi xuống đất trong tiếng kinh hô của mọi người, sau đó nói: “Mọi người từ từ ăn!” Chu Toán ngồi xe Phùng Gia Nam trở về nhà. Trước khi lên xe, anh hỏi mẹ: “Nếu không con mở ra?” Phùng Gia Nam còn giáo huấn anh: “Con có hộ chiếu không? Mở cái gì mà mở! Mẹ còn sống một ngày, con đừng nghĩ đến việc lái xe bất hợp pháp trước mắt mẹ.” Dọc đường hai người họ đều không nói câu nào, Chu Toán chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Anh nghĩ, với sự mạnh mẽ của mẹ, bà sẽ không hy vọng con trai nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mặt đầy mặt của mình. Một tiếng sau, Chu Khải Tú về nhà một mình. Ông gặp Chu Toán đang uống nước dưới cầu thang, há miệng thở dốc, vốn muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng phát hiện một lời như thế lại khó mà nói ra. Thế nên, ông chỉ có thể giương mắt nhìn con trai dường như không có việc gì đi lướt qua mình. Thực ra Chu Toán cũng không khát nước, anh nghe thấy tiếng tắt động cơ xe của bố nên muốn đi ra nhìn xem. Anh bảo cô bảo mẫu còn đang trong phòng bếp trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, tự mình cầm ly nước trên tay tựa vào cầu thang. Cửa phòng bố mẹ anh khóa chặt, yên tĩnh không một tiếng động. Anh thà rằng thấy hai người họ giống như thường ngày, thỉnh thoảng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất hoặc tiếng vang của thủy tinh vỡ, hoặc là một vài “tiếng động đặc biệt” nào đó làm cho anh không chịu nổi, trốn sang nhà Kỳ Thiện còn hơn. Còn lúc này đây, anh không hề nghe thấy tiếng động nào cả, ngược lại trong lòng cảm thấy không thoải mái. Chu Toán đi ra ngoài sân, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng tại sao ánh trăng khiến người ta buồn phiền đến phát hoảng? Anh vốn định trở về phòng nhưng vô tình nhìn thấy mảnh gỗ trầm hương mà anh tưởng nhầm là mảnh gỗ mục kia. Mới hôm qua, hai người vẫn còn ngồi xổm chụm đầu vào nhau ở góc vườn, không hiểu sao dáng vẻ ngốc nghếch lại tập trung của Kỳ Thiện khiến anh muốn cười, mãi đến khi ngoài hàng rào xuất hiện hai đôi giày… Tại sao anh muốn để ý những chuyện xấu xa của người trưởng thành ấy? Anh có thể làm được gì đây? Chu Toán đi ra ngoài sân, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng tại sao ánh trăng lại khiến người ta buồn phiền đến phát hoảng? Anh vốn định quay vào phòng, nhưng trong lúc vô tình anh lại nhìn thấy khúc trầm hương mà mình tưởng nhầm một khúc gỗ mục kia. Mới hôm qua, bọn họ còn ngồi xổm chụm đầu vào nhau ở góc vườn, không hiểu vì sao bộ dạng ngốc nghếch lại tập trung của Kỳ Thiện khiến anh muốn cười, mãi đến khi ngoài hàng rào xuất hiện hai đôi giày… Tại sao anh lại để ý đến những chuyện xấu xa của người lớn ấy? Anh có thể làm được gì đây? Buổi sáng ngày mai anh sẽ trở thành trẻ mồ côi ư? Không khéo ngày mai báo chí sẽ đăng tin “Vụ án giết người gia đình” lên trang đầu mất. Nếu Kỳ Thiện mấy lời “nói hươu nói vượn” như thế này, chỉ sợ sẽ lên mặt thuyết giáo ahy. Nhà Kỳ Thiện không sáng đèn, cửa sổ phòng cô cũng đóng chặt. Với hiểu biết về Kỳ Thiện của Chu Toán mà nói, tám phần là cô đến cơ quan mẹ Thiện. Đến bữa tối, Kỳ Thiện đã sớm rời đi cũng không phải là không tốt, ít nhất thì mỗi lần cô không cần phải tận mắt thấy cảnh lộn xộn ở nhà anh. Chu Toán thích sống ở nhà Kỳ Thiện, mặu dù nhà cô bài trí hơi lộn xộn. Mẹ Thiện luôn bận rộn công việc, cũng không thể dựa vào chú Định, nên bà không nhờ ông tạm thời chăm sóc hai đứa trẻ, ông ấy cũng thường xuyên quên nấu cơm cho bọn họ. Vì thế, Chu Toán mới bảy tuổi đã biết làm món cơm trứng trộn cùng với nước mắm cho Kỳ Thiện, anh cảm thấy hương vị rất ngon, mà Kỳ Thiện cũng không chê bai gì. Khi còn nhỏ, anh có mong ước rất hoang đường, đó là anh và Kỳ Thiện nhận nhầm bố mẹ thì tốt biết bao. Dù sao Kỳ Thiện cũng thân thiết với mẹ anh. Mặc dù ở chung với Phùng Gia Nam không tốt nhưng Kỳ Thiện giống như nước, ở khác thùng vẫn có thể gửi đi. So với Chu Toán, cô càng có thể thông cảm cho tâm tư của Phùng Gia Nam hơn. Nhà họ Kỳ để chìa khóa dự phòng ở dưới chậu hoa thứ hai bên phải, Chu Toán ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà họ, nhặt cành hoa Ngọc Lan khô cạnh bức tường lên, buồn chán vẽ ngang dọc trên mặt đất. Anh phát hiện bản thân viết cái tên thứ hai là “Vi Tử Khiêm”… gặp mặt hồi còn nhỏ, thế nào lại trời sinh là người liên quan đến hắn ta. Tên giống nhau thế này rõ ràng là không cùng họ nhưng lại đứng hàng thứ trong gia phả họ Chu. Chu Toán vốn được đặt tên là Chu Tử Tán, tên bọn họ đều được có chữ “Tử” ở giữa. Vì Phùng Gia Nam là con gái duy nhất nên bố bà (ông ngoại Chu Toán) khi còn sống đưa cháu ngoại làm cháu đích tôn. Chính Chu Khải Tú cũng thầm chiều lòng bố vợ, chỉ dùng tên một chữ, còn sửa chữ “Tán” thành “Toán”, theo thông lệ cháu chắt nhà họ Phùng. Người họ Chu vẫn không hài lòng với việc này, thầm trách Chu Khải Tú quá nhu nhược. Đến nay, trên gia phả của họ Chu, tên của Chu Toán vẫn là “Chu Tử Tán”. Chu Toán biết mình có một người anh cùng cha khác mẹ vào năm ông nội qua đời, anh theo bố về nhà chịu tang. Ngày đưa tang đó, ở trong đội ngũ anh chú ý đến một thằng nhóc xa lạ, lớn hơn anh một hai tuổi, đi cùng mấy chị họ ở đằng sau. Bác gái cả giải thích đây là con trai của anh em ruột bác ấy, bố mẹ đi làm ở ngoài nên để bác ấy chăm sóc. Khi đó, anh họ cả Chu Tử Dực nhìn anh với ánh mắt sâu xa. Trong giây lát, Chu Toán nhận ra, thì ra người này chính là bóng ma trung gian của bố mẹ anh nhiều năm, trong lòng mẹ anh mãi không thể xóa bỏ. Vi Tử Khiêm là con riêng, buồn cười là còn lớn hơn Chu Toán một tuổi. Những chuyện còn lại đều là về chuyện bố mẹ Chu Toán cãi nhau trường kỳ và thỉnh thoảng anh họ thêm thắt để lộ ra một vài chuyện “thầm kín”. Chu Khải Tú, bố của Chu Toán, ở trong trí nhớ người xung quanh người giống như tên, ôn tồn tốt đẹp, tựa như cây cao giữa núi rừng. Ông sớm rời khỏi thôn núi nơi mình sinh ra, nhưng mỗi lần về quê đều làm cho các cô gái mặt đỏ tim đập tình hình đặc biệt lúc ấy thầm nhớ tên. Trước khi học kỳ cuối cùng của đại học bắt đầu, Chu Khải Tú về nhà ăn Tết Nguyên Đán. Mùng 8 Tết hôm đó là ngày hội của dân tộc thiểu số thôn bên cạnh, ông chú ba lôi Chu Khải Tú đi xem cô gái trẻ ăn mặc đẹp. Đêm ấy, trong trại lửa trại trắng đêm chưa tắt, sơn ca1 cũng xướng đến lúc trăng tàn. Chu Khải Tú đã quên mất bản thân không thể uống nhiều rượu, cũng đã quên cơ thể mềm mại ông ôm trong lòng là ai, chỉ biết là khi tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở bên cạnh một con suối trong rừng trúc. Ông cực kỳ đau đầu, gặp em ba ở cồng làng, ông chú ba cười, nháy mắt với ông. Chu Khải Tú đoán rằng có lẽ đã xảy ra chuyện vào đêm đó, nhưng cô gái này trước khi ông tỉnh đã chạy đi. Thôn họ đã khai dân trí, cô gái dân tộc ở đây cũng thoáng hơn so với bọn họ nghĩ. Dĩ nhiên Chu Khải Tú cũng đã sớm quen với việc các cô gái chủ động, dù là đại học cũng vậy. Ông dù không lưu luyến nhưng cũng không ghét bỏ. Ông luôn đối xử tử tế với mỗi một cô gái thích mình nhưng người làm cho ông rung động vẫn chưa xuất hiện. Chu Khải Tú quay về trường chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, ông không biết rằng, vào một buổi chiều bốn tháng sau, một cô gái ở thôn bên cạnh hoảng hốt đến nhà ông thăm tin tức của mình. Bố mẹ Chu Khải Tú đều ở trong vườn trái cây nhà mình, cô gái đến gặp chính là người về quê đưa tiền cho ông bà Chu và cậu em ba. Ông chú ba nhận ra cô gái này, ánh mắt cô ta nhìn anh hai đêm đó còn nóng bỏng hơn cả lửa trại, ông ta ở bên cạnh mà cũng thấy bồi hồi. Sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, ông chú ba do dự một phút rồi lập tức quyết định trở thành một tiểu Bao công. Ông ta cho cô gái một khoản tiền, để người nhà nói dối cô ta là người làm công bên ngoài. Người nhà cô gái vì tìm được lối ra cho con gái mà vô cùng mừng rỡ, thật không ngờ cô gái nhanh chóng được ông chú ba sắp xếp ở một nhà dân trong thị trấn chờ sinh. Trước khi Chu Khải Tú tốt nghiệp, nhờ bạn thân cùng lớp Thẩm Hiểu Tinh mà ông bất ngờ gặp được Phùng Gia Nam, hai người vừa gặp đã yêu và nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Ông chú ba từng gặp Phùng Gia Nam một lần ở trên tỉnh, khi anh hai và ông ta gặp mặt đã mang theo bạn gái. Đó là lần đầu tiên ông chú ba nhìn thấy cả một nhà bảo bối, ông ta luôn cho rằng anh cả kiêu ngạo nhất ở trước mắt cô gái này cũng phải xưng thần. Bất kể cô ấy nói gì, làm gì, ánh mắt anh hai nhìn cô ấy mỗi lần đều giống nhau. Nhưng ông ta cũng nhớ rõ cô gái tên là Phùng Gia Nam kia, khi nghe thấy tiếng ăn mỳ chùn chụt của ông ta thì trong mắt thoáng hiện lên ánh mắt khinh thường. Ở trong mắt ông chú ba, cô gái này cũng không có gì quá giỏi giang. Về xinh đẹp cũng có nhiều cô gái hơn, gia thế tốt, bằng cấp cao cũng không phải không có, kiểu như cô gái này anh hai còn thiếu ư? Chỉ là nhất thời mê muội, bọn họ sẽ sớm chia tay thôi. Ông ta suy nghĩ chính trực, dự tính ban đầu khi giữ lại đứa trẻ kia là muốn giữ lại con của anh hai, tiện thể khiến người khác ghét Phùng Gia Nam một chút cũng hay. Nhưng mà, ông chú ba tuyệt đối không đoán được trước, Chu Khải Tú gạt bỏ mọi khó khăn, thậm chí đến cả bố mẹ nhà họ Phùng cao ngạo kia cũng đồng ý, tốt nghiệp không bao lâu sau thì cưới Phùng Gia Nam. Nhà dân trong thị trấn, bụng cô gái kia đã rất to, bất kể ông chú ba cho cô ta bao nhiêu tiền, cô ta cũng không chịu “phá thai”. Ông ta hoảng sợ, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị lộ trước mặt anh hai và anh cả mất. Người nhà suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau, ông bác hai quyết định, nếu đã như vậy thì cứ sinh con ra, mà nhà bọn họ cũng không có nhiều con trai, đến bây giờ cũng chỉ có ông chú ba có con trai. Bọn họ sẽ bồi thường cho cô gái đó, sau khi đứa bé ra đời thì tạm thời nuôi dưỡng tại nhà mẹ đẻ của chị dâu Chu Khải Tú. Chu Khải Tú biết được chân tướng đúng lúc ông đang đắm chìm trong niềm vui sướng được làm bố, chẳng qua niềm vui này là trong bụng Phùng Gia Nam vừa mới hình thành đứa con của hai người. Ông chú ba gửi tin này cho Chu Khải Tú không khác gì sấm sét giữa trời quang. Ông lấy lý do mẹ không khỏe nên về quê, nhìn đứa bé kia một lần, sau khi trở về cả người lẫn tinh thần đều trong tình trạng thấp thỏm lo sợ, tiều tụy không chịu nổi. Bị đứa con trong bụng chiếm hết sự quan tâm và chú ý, Phùng Gia Nam chỉ coi Chu Khải Tú là chăm sóc bệnh nhân bị mệt, rất đau lòng. Ông chú ba thường xuyên tặng quà cho họ, bà cũng chỉ coi đó là tình cảm của người chú đối với đứa cháu chưa chào đời. Trong lòng Chu Khải Tú không phải không tức giận em trai mình, nhưng ông ta cũng hiểu được chính mình nhất thời phong lưu đem lại mầm mống tai họa. Cũng đã sai rồi, hối hận cũng không làm được gì. Bố mẹ và họ hàng nói sẽ thay ông ta chăm sóc thằng bé này, và cũng không đề cập việc này trước mặt vợ ông ta. Em trai cũng thề sẽ không nói ra. Chu Khải Tú không muốn mất đi Phùng Gia Nam, chỉ có thể từ nay về sau chôn bí mật này xuống, lại càng yêu thương, chăm sóc, nghe lời vợ hơn. Thế nhưng, việc lừa dối này cũng không thể giấu giếm lâu được. Phùng Gia Nam khi mang thai nhất quyết từ chối ý tốt của bố mẹ Chu Khải Tú đến chăm sóc mình, tuy ngoài mặt bà nói là sợ bố mẹ chồng vất vả nhưng ông chú ba lại cho rằng bà khinh thường bố mẹ quê mùa, trong lòng vô cùng không thoải mái. Đúng vào ngày mừng thọ sáu mươi của mẹ Chu Khải Tú, mạch thai của Phùng Gia Nam không ổn lắm nên không thể theo về chúc thọ, lại thêm việc truy hỏi tiền lương nửa năm của Chu Khải Tú đi đâu không ngừng. Ông chú ba bắt gặp cảnh vợ chồng anh hai cãi nhau, mượn rượu trách Phùng Gia Nam quản quá rộng, Chu Khải Tú tiêu tiền chăm sóc con mình cũng là bình thường. Thực ra ông chú ba mới chỉ đề cập đến, biết dừng lại đúng lúc, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác. Song Phùng Gia Nam không phải là người dễ bị lừa, bà nhanh chóng quay sang nhìn chồng, thấy khuôn mặt Chu Khải Tú hơi tái, lập tức đoán ra manh mối. Bị hỏi đến, sự bất an trong lòng Chu Khải Tú không thể bảo vệ được bí mật được nữa. Phùng Gia Nam mới mang thai bảy tháng đã sinh non ngay trong đêm đó. Nếu không phải lúc đó nhà họ Phùng có biện pháp, đúng lúc tìm được một bác sĩ phụ sản giỏi nhất thì hậu quả không ai dám tưởng tượng nổi. Dù là thế, suýt nữa Phùng Gia Nam đã không giữ lại được con. Sau khi sinh, bị xuất huyết nhiều khiến tử cung Phùng Gia Nam bị tổn thương, sau này không thể mang thai nữa. Kế tiếp là ai cũng không muốn nhắc lại câu chuyện đau khổ này. Chu Toán sinh ra không đủ tháng, không có tiệc đầy tháng, cũng không có tiệc trăm ngày. Không chỉ vì cơ thể không tốt mà còn vì đoạn chuyện xưa kia, Phùng Gia Nam căn bản không cho Chu Khải Tú và người nhà họ Chu đến gần mình và con trai nửa bước. Mẹ con sau khi xuất viện liền trở về nhà họ Phùng, bố mẹ Phùng Gia Nam cũng ủng hộ với quyết định đối đòi ly hôn của con gái. Cũng không có người nào biết Phùng Gia Nam tại sao tha thứ Chu Khải Tú. Người trong nhà họ Chu cũng không rõ chi tiết bên trong sự việc. Bố mẹ Chu Khải Tú không đành lòng nhìn đứa con trai thương yêu nhất không gượng dậy nổi, hai lần thay mặt ra phối hợp, ngay cả bố mẹ Phùng cũng không gặp mặt. Phùng Gia Nam và Chu Khải Tú chưa bao giờ nhăc lại đến chuyện cũ này, cho dù là khi ân ái mặn nồng nhất. Chu Toán biết được chuyện này là khi nghe thấy bà ngoại nói mơ, nhắc đến vài đoạn linh tinh khi đang bệnh nặng, khiến Chu Khải Tú quỳ trước mặt bố mẹ vợ, chẳng những phải đồng ý cho Chu Toán theo họ mẹ còn phải đồng ý những yêu cầu cực đoan của Phùng Gia Nam. Với tính cách mạnh mẽ và dứt khoát của Phùng Gia Nam, Chu Toán làm con trai cũng không nghĩ ra bố anh đã thỏa hiệp gì mới có thể hàn gắn lại với mẹ. Tóm lại, kết quả thấy được là sau khi Phùng Gia Nam thuyết phục được bố mẹ, Chu Toán cuối cùng vẫn theo họ “Chu” của bố. Ông bà nội Chu Toán hứa vĩnh viễn sẽ không cho đứa con ngoài giá thú của Chu Khải Tú nhập vào gia phả họ Chu, Chu Khải Tú cũng sẽ không nhận nó, gửi nuôi nó ở nhà mẹ đẻ của bác gái cả, đảm bảo cho nó cuộc sống no đủ. Chu Toán chưa từng trở thành trẻ mồ côi, mẹ anh và người nhà họ Chu có qua lại nhưng gián đoạn một thời gian những mười năm. Chu Toán cũng không vì vậy mà ghét người “anh trai” mới chỉ gặp một lần, thậm chí đã từng cho rằng đối phương vô tội. Ở trong lòng Chu Toán, Vi Tử Khiêm giống như một thế giới bóng ma mờ ảo, tồn tại không liên quan đến anh. Thế nhưng anh cũng không ngờ rằng, bọn họ trong lúc đó thực ra chỉ giống như một tờ giấy mỏng yếu ớt, chỉ cần có người nhẹ nhàng đâm, cái bóng này bay đến trong khoảnh khắc này, chiếm hết cuộc sống quen thuộc của anh. Hết chương 9
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]