Sau lưng cô là sân thượng.
Mấy giây trước Khương Chỉ mới đi lên đây đã nhìn trước nhìn sau một lượt, rõ ràng nơi này không có ai cả.
Vậy cánh tay đang ôm eo mình là của ai?
...
Quỷ hả?
Cảm xúc sụp đổ khi thấy Nguyễn Điềm Điềm lại bị sự kiện linh dị này đánh tan mất.
Vốn dĩ Khương Chỉ muốn thét lên...
Nhưng khi tiếng thét chói tai của cô đã dồn lên cổ họng, sắp lọt ra khỏi miệng.
Đúng lúc này, người đàn ông phía sau lại kéo cả người Khương Chỉ lùi về sau sân thượng, sau đó nhấc tay đóng cửa lại.
Chỉ nghe thấy "Phanh” một cái.
Tiếng đóng cửa vang lên, kèm theo đó là một cơn gió nhẹ. Cơn gió mang theo mùi hương của người đàn ông sau lưng xông vào xoang mũi của Khương Chỉ.
Trái tim Khương Chỉ chậm mất nửa nhịp.
Mùi hương này...
Là mùi nước hoa nam mà Khương Chỉ thích nhất, cũng là mùi hương duy nhất ở trên người Trì Triệt từ sau khi quen biết cô.
Mỗi lần cô mất ngủ, cô phải úp mặt vào lồng ngực Trì Triệt, ngửi thấy mùi nước hoa dễ chịu này thì Khương Chỉ mới cảm thấy an tâm, dần dần bình tĩnh thiếp đi.
Không chỉ có mùi hương mà cả chiều cao của người đàn ông sau lưng cũng giống hệt như Trì Triệt.
Cho nên... người đàn ông này chính là Trì Triệt sao?
Khương Chỉ muốn ngẩng đầu nhìn thử, dù chỉ thấy được cái cằm thôi cũng đủ để cô có thể xác nhận suy đoán trong lòng.
Động tác này cực kỳ ăn ý với người đàn ông ở sau lưng.
Khi cô ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-vo-duyen-nhung-may-anh-co-tien/380447/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.