"Ông chủ Trì? Chữ Trì nào, chữ Trì có ba chấm thủy đằng trước đúng không? Vậy ông chủ tên gì?"
Khương Chỉ vô thức hỏi liền một mạch ba câu.
Họ Trì không phải là họ thường gặp.
Cho nên khi nghe thấy họ này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ đến Trì Triệt.
Nhưng ngay sau đó, cô liền cảm thấy câu hỏi ban nãy của mình quá thô lỗ.
Một người đàn ông có thể dùng bảy triệu đô la Mỹ mua một khối ngọc lục bảo.
Sao lại là Trì Triệt thiếu tiền đến mức bị mình bao dưỡng suốt hai năm chứ?
Nếu Trì Triệt giàu như ông chủ nhà hàng thì Khương Chỉ sẽ không cần phải lo anh "bị nợ nần của mình làm liên lụy" mà nhịn đau nói lời chia tay.
Cho nên khi thấy mọi người đều lắc đầu trả lời: "Tôi cũng không biết ông chủ tên gì, chỉ biết họ Trì."
Khương Chỉ cũng không hỏi nữa, gật đầu qua loa.
Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi chân dài không bị tấm rèm che đi.
Sau chiếc nhẫn kia, vẫn còn ba món đồ cần đấu giá, ánh mắt của Khương Chỉ cũng không thay đổi, giống như đang chờ một ngọn gió vô tình thổi bay một góc rèm.
Chờ đến khi tất cả các vật phẩm đấu giá đều được bán đi, livestream bị tắt, nhân viên ngồi vây quanh tivi lục tục đứng lên rời đi, mỗi người lại chìm trong bận rộn.
Chuyện này mới được xem như kết thúc.
*
Vạn Thiếu Tranh và Trì Triệt đều nhất định phải có được chiếc nhẫn này.
Họ không đặt giới hạn số tiền, không dừng việc tăng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-vo-duyen-nhung-may-anh-co-tien/380446/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.