Ngồi trong xe, Chí Dũng hỏi Du Miên:
- Này cô bé, nhà em ở đâu, tôi đưa em về.
- Nói thiệt là em không nhớ nhà em ở đâu nữa.
Chí Dũng nghe xong, liền thắng xe "két", cả hai người chồm về phía trước. Anh trợn mắt nhìn Du Miên, xem cô nàng có bình thường không? Còn Du Miên ái ngại, không biết giải thích sao. Hôm qua cô mới tỉnh lại, chẳng nhớ gì ngoài cái tên Lương Chí Đức, hôm nay đi học, sáng ra cũng chẳng để ý số nhà của mình số mấy, đường gì. Mà hồi nãy trốn tên buôn người kia, cũng quên mất vụ này. Mặt cô chảy xuống, môi trề ra chuẩn bị khóc, Du Miên nắm cánh tay Chí Dũng lắc lắc.
- Anh cảnh sát đẹp trai, giúp người giúp cho trót, hay anh chở em quay lại trường, chắc người nhà em tới đón em rồi.
- Này em gái! Em bị mất trí à? Nhà mình không nhớ, người nhà thì nhớ.
- Anh! Anh là thầy bói à. Vừa đẹp trai vừa giỏi phán đoán nữa. Đúng là em bị mất trí nhớ thật. Hôm qua em mới tỉnh lại, thật tình không nhớ gì cả. Sáng nay vội đi học nên cũng không để ý số nhà..
- Em mất trí nhớ? Vậy sao em dám chắc nơi em ở là nhà em? Lỡ đâu bọn buôn người bắt cóc, trong lúc em trốn chạy bị tai nạn mất trí thì sao?
- Ờ ha, sao em không nghĩ tới. Mà nếu họ bắt cóc, sao lại còn cho em đi học.
- Cho đi học để em khỏi nghi ngờ, nhưng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thuoc-ve-nhau/2434162/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.