" Ngươi muốn chối bỏ ta? " Đát Kỷ nghiến răng gằn ra từng chữ một, đôi vai gầy run lên vì kích động.
Hắn hiện tại tựa như một kẻ điên, ngửa đầu điên cuồng cười một trận thật to. Đúng vậy, hắn là vì y mà phát điên thật rồi!
" Thương Vương Thụ, ngươi vĩnh viễn là của ta Tô Đát Kỷ này một người, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi đừng hòng có thể đem ta cấp bỏ đi được "
Đát Kỷ gân xanh nổi đầy trên trán, biểu tình vặn vẹo méo mó xé rách mỹ mạo động lòng người vốn có. Hiển nhiên hắn đã trở thành người điên hoàn toàn đánh mất hết lý trí rồi đi.
Thương Vương Thụ cảm thấy tình hình không ổn, bèn giãy dụa đánh rớt bàn tay như gồng kiềm trên cổ tay, xoay người liền bỏ chạy thụt mạng.
Vừa chạy vừa không quên gân cổ lên kêu.
" Lý... " Y kêu chưa hết câu chợt ngừng lại, người đều bị đuổi đi rồi còn kêu cứu gì chứ, bước chân bên dưới vì thế chậm lại rất nhiều lần.
Đát Kỷ không cần nghe hết câu cũng đoán ra được người y một lòng tha thiết kêu là ai.
" Hắn có đến cũng vô dụng "
Hắn đơn giản nhún người nhảy lên một cái đã đem người muốn tẩu thoát kia khống chế vác lên vai, một đường đi ngược hướng trở về.
Thương Vương Thụ lúc đầu còn nghĩ đến phản kháng, sau tuyệt vọng thôi luôn cả vùng vẫy, mặc để hắn tóm được khiêng về ổ.
Suy đi xét lại nhược kê như y phản kháng lại chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thi-tam-di-be-ha/617395/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.