Vị hôn thê của hắn? Cô ta? Đùa người à?
Sao cô lại thấy ghét cái gương mặt thiên thần kia thế nhỉ? Ánh mắt của vị tiểu thư họ Tô này rõ ràng nhìn cô đầy vẻ bất thiện.
Vương Thiện khẽ cười, nụ cười của sự khinh bỉ. Muốn chọc tức cô? Còn non và xanh lắm.
Trước con mắt kinh ngạc của mọi người Tô Nhiên Nhiên dịu dàng bước tới gần bàn của Vương Thiện, cười đến vui vẻ, tựa như rất thân thiết mở lời:
"Mình có thể ngồi cùng cậu không Vương Thiện? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà cả mà."
Im lặng. Chỉ có im lặng.
Vương Thiện đến một ngón tay cũng không động, trực tiếp xem vị Tô tiểu thư đang bày trò này nhẹ hơn cả không khí.
Tô Nhiên Nhiên thấy vẻ thờ ơ của Vương Thiện thì ngay lập tức trưng ra vẻ mặt "tôi đang rất tổn thương" khiến không biết bao trái tim nam sinh lệch mất một nhịp, thu về không ít sự đồng cảm.
Gần như cả lớp đang xì xầm trách móc Vương Thiện. Nhưng cô đến một xíu khó chịu cũng không có.
Ngô Duy nhớn mày. Cô ta diễn cũng thật tốt. Nếu trước đây cậu chưa từng bị cô ta hại đến thảm thương thì cõ lẽ cũng sẽ bị vẻ mặt nhu thuận này của cô ta làm rung động đi.
Ngô Duy cười cười, nhẹ đẩy tay Vương Thiện:
"Có người muốn ngồi với bà nè."
Vương Thiện lúc này mới đưa mắt qua, quét một lượt từ trên xuống dưới Tô Nhiên Nhiên, sau đó...
"Cô ta xứng?"
Cả lớp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626733/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.