Vương Thiện vẫn luôn duy trì nụ cười vô hại trên khán đài nhưng vừa bước vào phòng thay đồ cô liền trở lại với dáng vẻ băng lãnh mọi khi. Cô tựa lưng vào cửa, bình tĩnh lau nước mắt. Còn 3 phần thi nữa, cố lên nào.
"Thì ra đây là lý do khiến bà tham gia thi nữ sinh thanh lịch."
Tiếng Ngô Duy từ bên kia cánh cửa rót vào phòng mang theo bao mối cảm xúc phức tạp. Ấm áp có, bao dung có, tiếc thương cũng có, nhưng nhiều hơn cả vẫn là bất đắc dĩ.
Vương Thiện yên lặng gật đầu nhưng lại nhớ ra Ngô Duy đang đứng ngoài cửa vốn không thể thấy được cái gật đầu của cô nên nhỏ giọng ừ một tiếng.
Bên kia cách cửa im lặng một lúc rồi vang lên tiếng thở dài. Sau đó âm thanh ấm áp, dễ nghe lại truyền tới:
"Khi nào đi thì nhớ báo với tôi một tiếng."
"Nhất định."
---
"Aaaaa... Vương Thiện thối tha. Chết tiệt."
Vừa trở lại phòng thay đồ Tô Nhiên Nhiên đã phát điên, gạt phăng tất cả những món đồ mỹ phẩm đắt tiền. Cô ta phải tốn không ít tiền mới mua được bộ áo dài độc quyền này của nhà thiết kế cuồng văn hóa Việt Nam bên Mĩ vậy mà vẫn không bằng một tà áo rách của con nhỏ Vương Thiện ấy.
Ngay cả phòng thay đồ, trang điểm cô ta cũng phải dùng lớp học mà lý gì con nhỏ đó lại được dùng phòng chờ của trường?
Hai bả vai Tô Nhiên Nhiên run lên mãnh liệt, bàn tay bóp chặt lấy cạnh bàn nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626725/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.