Khi Vương tỉnh lại thì cũng đã giữa trưa. Cô nheo mắt, chống tay ngồi dậy. Biết mình đang trong phòng y tế thì khẽ nhếch môi. Coi như kế hoạch đã thành công được một nửa.
Đột nhiên, cửa lớn bật mở. Người đàn ông mặc vest đen ngược sáng bước vào. Tả Mạc tới bên giường bệnh của Vương Thiện, ngồi xuống, vuốt tóc cô, hỏi:
"Sao rồi?"
Vương Thiện đưa mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tránh đi bàn tay của anh rồi mới lạnh lùng trả lời:
"Đỡ rồi."
Tả Mạc không nói gì thêm chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn cô. Cô gái nhỏ ngày nào giờ đã lớn rồi, đã biết dùng mưu kế để đạt được điều mình muốn rồi.
"Vì sao lại đột nhiên muốn tìm anh trai?"
Vương Thiện nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt giảm đi mấy phần băng lãnh. Khẽ mỉm cười, cô nói:
"Vì nhớ anh hai."
Và để hợp tác trả thù.
Câu sau được Vương Thiện âm thầm bổ sung trong lòng. Cô trước giờ chưa từng làm gì mà không rõ lý do. Trước mắt trả thù là điều tồn tại duy nhất còn những thứ khác có hay không không quan trọng.
Đột nhiên một thiếu niên từ ngoài cửa chạy vào. Ngữ Hàn Phong lo lắng ôm lấy vai Vương Thiện, hớt ha hớt hải hỏi:
"Vương Thiện. Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"
Vương Thiện có phần mệt mỏi nhìn lại:
"Cậu nhìn xem. Tôi không sao."
Vương Thiện kéo tay Ngữ Hàn Phong để cậu ngồi lên bên cạnh mình rồi tươi cười:
"Mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626724/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.