Ăn thì cũng đã ăn, hát thì cũng đã hát nên Vương Thiện muốn về sớm một chút. Cơ bản là vì Tả Mạc đáng ghét kia khiến cô vô cùng, vô cùng mệt mỏi nha. Chỉ là cô chưa kịp nói gì thì trên sân khấu đã xuất hiện một đại nam thần vest đen, tình ý nồng nàn hướng cô mà hỏi:
"Vương Thiện, anh tặng quà liệu em có nhận?"
"Tả... Tả Mạc..."
Vương Thiện thực sự rơi vào mờ mịt. Hắn làm gì ở đây?
Ngay khi chiếc piano đắt tiền được đặt ngay ngắn trên sân khấu, Tả Mạc liền quay người, ngồi xuống trước những phím đàn. Đèn phụt tắt, chỉ còn lại hai điểm sáng duy nhất là Tả Mạc và Vương Thiện.
Những ngón tay tuyệt đẹp của Tả Mạc lướt trên từng phím đàn. Hắn cứ như một nghệ nhân đang chăm chú tạo lên từng nốt nhạc hoàn mỹ vậy. Đôi mắt hắn chan chứa tình cảm mà hướng về phía Vương Thiện, chậm rãi cất lên tiếng hát đầy nhu tình khiến bất kỳ ai cũng phải trầm luân.
""Em là ai giữa cuộc đời này?
Em từ đâu bước đến nơi đây?
Làm tôi say, làm tôi khát khao.
Trao nhau tin yêu ngọt ngào.
Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng?
Khi đôi tim giục tiếng yêu thương.
Đừng ngại chi.
Vì từ bấy lâu,
Lòng thầm mơ được sánh đôi.
Dẫu có nắng hay mưa,
Mai sau, dòng đời cuốn xoay
Lắm lúc đôi ta giận hờn,
Mang bao lỗi lầm.
Dù mai sau, mình già nua
Thì tình anh vẫn mãi mãi không đổi dời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626531/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.