"Tiểu Thiện. Trước khi anh hai xoay chuyển được cục diện ở Lam gia, em tuyệt đối không được xác nhận bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông đó."
"Tiểu Thiện, anh hai không cần biết em là chơi đùa hay thực sự có tình cảm với tên họ Tả kia nhưng em tuyệt đối không được phá hỏng sự cố gắng, lỗ lực biết bao năm nay của anh hai. Rõ chưa?"
Đường hoàng lộ diện cùng Tả Mạc, có con với Tả Mạc, xác nhận quan hệ với Tả Mạc... Tất cả đều là điều không thể ở hiện tại.
Vương Thiện mệt mỏi thu mình vào góc của một căn nhà hoang đổ nát, âm thầm rơi lệ. Chuyện này đến bao giờ mới kết thúc được đây?
Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai cô, vỗ nhẹ:
"Về thôi."
Vương Thiện giật mình, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên.
"Tả Mạc. Em xin lỗi..."
"Nếu thấy có lỗi thì mau bỏ cái bộ mặt thảm hại này của em và về nhà với anh."
Tả Mạc khom người, không ngần ngại mà lấy cổ tay áo mình lau đi những giọt nước mắt chảy dài của cô. Người ta nói con gái khóc rất đáng yêu nhưng hắn lại thấy cô khóc thật xấu xí. Hắn chỉ muốn cô mỉm cười, chỉ muốn cô luôn hạnh phúc mỉm cười mà thôi.
Vương Thiện trước khi cùng Tả Mạc rời đi còn âm thầm liếc về phía sâu trong căn nhà hoang này. Ở nơi đó, một bóng đen vừa vụt biến mất.
Trong khi ấy, ở trong một khu công viên vắng người, Ngô Duy mệt mỏi ngả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626530/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.