Gần trưa, ánh nắng càng trở lên gay gắt, gió cũng lặng dần để lại một khoảng không gian yên ắng đến nao lòng.
Vũ Minh Nguyệt đã đưa Vũ Minh Nhật về nhà ông bà ngoại, ở trong căn nhà nhỏ giờ đây chỉ có cô và Ngô Duy. Cô vốn tưởng Ngô Duy sẽ làm ra những trò như tối qua nên luôn cố gắng cách xa cậu một chút.
Nhưng Ngô Duy ngược lại chẳng làm gì quá đáng. Cậu chỉ ngồi tại không gian riêng của Vũ Minh Nhật, chơi qua những thứ đồ chơi hay ho của con trai mình, đọc qua những cuốn truyện đáng yêu trên đầu giường rồi khẽ mỉm cười, hỏi:
"Tối nào Cu Bon cũng cần đọc truyện để đi ngủ à?"
"Ừ. Cu Bon rất thích nghe truyện lịch sử."
Ngô Duy gật đầu, không nói. Sau đó cậu lại khom người coi qua bộ sưu tầm những trái bóng đá với nhiều chất liệu khác nhau rồi bật cười:
"Thằng bé thích chơi bóng?"
"Cu Bon không biết chơi nhưng nó vẫn rất thích sưu tầm như thế này."
Ngô Duy lần này cười đến rạng rỡ. Cậu nói thầm:
"Kể ra cũng giống cha nó ghê gớm."
Vũ Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe mà lòng hơi nhói. Dù sao... Cu Bon vẫn là con của cậu. Cái dáng vẻ của cậu bây giờ làm cô thấy thương nhiều hơn là ghét.
Cậu bị thương ở chân, khập khiễng đi quanh phòng con trai mình; hỏi những điều nhỏ nhặt thường ngày của thằng bé như thích ăn gì, thích mặc gì, thích xem gì,... khiến cô cũng mủi lòng. Cha nào mà chẳng thương con...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626509/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.