Vương Thiện tựa mình vào tấm cửa kính, nhìn qua cánh cửa gỗ khép chặt. Nói không đau quả thực là nói dối.
"Mộng Thương... Mẹ xin lỗi."
Cô không phải là không muốn cho bé con của mình nhận cha mà là vì cô vẫn còn sợ. Sợ những cảm xúc mà hắn dành cho cô chỉ là tạm thời, là phút chốc hứng thú. Nếu như vậy thì không chỉ cô mà cả Mộng Thương bé nhỏ của cô đều sẽ rất khổ sở. Vì vậy... cứ để mọi việc diễn ra như thế này thì sẽ tốt hơn.
Nhớ nắm ấy, vì trong lòng có sầu lại vì chịu thương thể nên Vương Thiện cô đã đổ gục mất hơn một tuần. Trong những ngày ấy, cái thai cô đang mang vẫn tiếp tục phát triển nhưng vì cô sốt quá cao nên cái thai ấy cũng chịu nhiều ảnh hưởng. Biến chứng sau khi sinh là Vương Mộng Thương không thể nhìn được. Cơ mà cô bé lại rất xinh đẹp và thông minh.
Từ năm 4 tuổi Vương Mộng Thương đã bắt đầu làm một cô người mẫu nhí độc quyền cho Lam gia. Vì vậy tuy không nhìn được nhưng tính cách cũng như sự hiểu biết của cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi.
Khác với những cô bé khác, Vương Mộng Thương thường thích mặc những bộ đồ cá tính hoặc lịch sự hơn là những chiếc váy công chúa trắng tinh khôi. Cô bé cũng thích nghe mẹ đọc những cuốn sách về kinh doanh hơn là những câu truyện cổ tích. Và... cô bé cũng có thể đúng lúc dùng những lời lẽ đanh thép mà bảo vệ bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626498/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.