Vương Thiện tựa mình vào tấm cửa kính, nhìn qua cánh cửa gỗ khép chặt. Nói không đau quả thực là nói dối.
"Mộng Thương... Mẹ xin lỗi."
Cô không phải là không muốn cho bé con của mình nhận cha mà là vì cô vẫn còn sợ. Sợ những cảm xúc mà hắn dành cho cô chỉ là tạm thời, là phút chốc hứng thú. Nếu như vậy thì không chỉ cô mà cả Mộng Thương bé nhỏ của cô đều sẽ rất khổ sở. Vì vậy... cứ để mọi việc diễn ra như thế này thì sẽ tốt hơn.
Nhớ nắm ấy, vì trong lòng có sầu lại vì chịu thương thể nên Vương Thiện cô đã đổ gục mất hơn một tuần. Trong những ngày ấy, cái thai cô đang mang vẫn tiếp tục phát triển nhưng vì cô sốt quá cao nên cái thai ấy cũng chịu nhiều ảnh hưởng. Biến chứng sau khi sinh là Vương Mộng Thương không thể nhìn được. Cơ mà cô bé lại rất xinh đẹp và thông minh.
Từ năm 4 tuổi Vương Mộng Thương đã bắt đầu làm một cô người mẫu nhí độc quyền cho Lam gia. Vì vậy tuy không nhìn được nhưng tính cách cũng như sự hiểu biết của cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi.
Khác với những cô bé khác, Vương Mộng Thương thường thích mặc những bộ đồ cá tính hoặc lịch sự hơn là những chiếc váy công chúa trắng tinh khôi. Cô bé cũng thích nghe mẹ đọc những cuốn sách về kinh doanh hơn là những câu truyện cổ tích. Và... cô bé cũng có thể đúng lúc dùng những lời lẽ đanh thép mà bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ một số người xung quanh.
Từng có một số người vì ghen ghét Vương Mộng Thương do cô bé bị khiếm thị mà vẫn được tập đoàn Lam gia ưu ái hơn con trai, con gái của họ nên đã bầy kế hại cô bé. May sao hôm ấy, cô bé đã tình cờ phát hiện ra cái bẫy và đã nhanh chóng cho họ chơi một vố gậy ông đập lưng ông khiến không chỉ mấy bà mẹ trẻ ấy mất mặt mà đến cả công việc người mẫu nhí của mấy bạn nhỏ kia cũng không còn. Hoặc khi có người muốt bắt nạt chú Vương Tử của cô bé, cô bé sẽ không nói hai lời mà trực tiếp gọi điện cho bác Vương Thương Dạ của bé xử lý người đó.
Vương Mộng Thương đã từng lạnh nhạt mà nói với người đó rằng: "Sai lầm lớn nhất của chú là đã động đến người của tôi."
---
Trời ngả màu hoàng hôn, nhuộm đỏ thảm cỏ xanh mướt của biệt thự nhà Lam gia. Trên thảm cỏ ấy nổi bật là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy caro tinh nghịch. Cô mỉm cười thỏa mãn, đưa mắt nhìn bức vẽ vừa được hoàn chỉnh trên tay.
Từ phía sau, một người đàn ông mang gương mặt mệt mỏi cùng với bộ vest trắng không mấy chỉnh tề tiến lại gần cô. Cậu khom người đẩy nhẹ mấy hộp màu vẽ cạnh cô ra rồi ngồi xuống và hỏi:
"Chị Liễu, bức tranh này tên là gì vậy?"
Lam Liễu nhìn qua người đàn ông bên cạnh rồi khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại:
"Em đoán xem."
"Hửm??? Là... bầu trời hoàng hôn?"
Lam Liễu lắc đầu:
"Sai rồi. Là "Đôi mắt hoàng hôn". Trong cuộc sống, nếu em vui vẻ, hạnh phúc thì đôi mắt em sẽ phản chiếu một màu hoàng hôn rực rỡ với những tia nắng cuối cùng ấm áp thấu lòng người. Nhưng khi lòng em có sầu thì màu hoàng hôn trong mắt em sẽ trở lên ảm đạm và mang theo sự mệt mỏi, mờ mịt."
Lam Phong nghe xong liền thở dài, đặt lưng xuống thảm cỏ mềm mại. Cậu đưa đôi mắt đen tuyệt đẹp của mình lên nhìn về phía chân trời rồi nói:
"Em thấy hoàng hôn hôm nay thật ảm đạm."
"Em ấy. Bớt cái tính đấu đá lại đi. Anh Minh đã đưa Lam gia lên một tầm cao mới như vậy thì em nên vô làm trong tập đoàn để học hỏi thêm chứ cứ tự mình lập nghiệp mà kinh nghiệm lại không có lấy 1 lạng như vậy thì sao em thành công được."
Lam Phong hơi chau mày. Cậu đưa mắt nhìn qua gương mặt trắng hồng đầy vẻ tự hào của cô gái bên cạnh mà lòng khẽ nhói.
"Chị Liễu... Chị... yêu anh ta. Đúng không?"
Tuy Lam Phong lên tiếng trả lời nhưng nội dung lại chẳng có liên quan gì đến những lời khuyên của Lam Liễu khiến cô có chút không thích ứng kịp mà bối rối không nói lên lời.
Lam Phong bất ngờ bật dậy. Cậu thở dài, dựa vào thân cây bên cạnh. Bàn tay to lớn của cậu khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng hồng của Lam Liễu rồi mới lên tiêng:
"Chị Liễu. Em biết chị hiểu rõ tình cảm của em dành cho chị không chỉ đơn thuần là tình yêu thương giữa chị em trong gia đình. Em cũng biết chị đã dành tình cảm của bản thân cho anh Minh. Nhưng không phải hai người vẫn chưa chính thức ngỏ lời yêu thương hay sao? Vì vậy em vẫn còn cơ hội cạnh tranh công bằng."
"Phong. Em vẫn chưa thể hiểu thế nào mới là yêu đâu." - Lam Liễu nhanh chóng cắt lời Lam Phong rồi cô nhẹ nhàng rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của cậu.
Lam Phong nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lòng gợi lên một sự mất mát to lớn. Cậu bất lực cười:
"Chị à... Em gọi chị là chị không có nghĩa là em chưa trưởng thành. Em cũng đã 26 tuổi rồi. Em hiểu thế nào là yêu. Tình cảm của em dành cho chị không phải là nhất thời. Chị phải tin là như vậy."
Vốn Lam Phong đang có chút mệt mỏi, cũng không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề này nên cậu nhanh chóng đứng dậy. Cậu khom người, đưa tay phủi nhẹ chiếc lá nhỏ trên đỉnh đầu của Lam Liễu rồi khẽ mỉm cười:
"Với lại, em là đàn ông. Em muốn tự mình vẫy vùng lập nghiệp. Nếu vào tập đoàn chính của Lam gia thì có lẽ em chỉ học được kinh nghiệm trong công việc thôi. Nhưng ở ngoài kia, mỗi lần thất bại thì chính là một lần em có thêm được kinh nghiệm cả trong công việc lẫn trong cuộc sống. Vì vậy... chị yên tâm đi. Em sẽ thành công thôi."
Em nhất định sẽ thành công. Nhất định có thể khiến cho chị yêu em bằng thứ tình cảm của một người phụ nữ dành cho người đàn ông của đời mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]