Chương trước
Chương sau
Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời với những ánh nắng vàng ấm áp rải đều trên từng thảm cỏ xanh mướt trong khuôn viên vườn nhà Lam gia...

Trên thảm cỏ ấy có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang vui vẻ vừa hát vừa tết tóc cho một bé gái đáng yêu.

Giữa một vùng trời xanh thẳm, tiếng hát ngọt ngào đầy niềm hi vọng của hai mẹ con nhà Vương Thiện cứ bay cao, bay xa mãi tới tận chân trời hệt như ý nghĩa của bài hát đó.

""... I can fly.

I'm proud that I can fly.

To give the best of mine,

Till the end of the time.

Believe me, I can fly.

I'm proud that i can fly.

To give the best of mine,

The heaven in the sky...""

(((... Tôi có thể bay.

Tự hào sao, tôi thực sự đang bay.

Để cảm nhận những gì tốt đẹp nhất,

Cho đến khi cuộc đời này kết thúc.

Tin tôi đi, tôi có thể bay.

Tự hào sao, tôi thực sự đang bay.

Để cảm nhận những gì tốt đẹp nhất,

Một thiên đường trên trời cao...)))

Đúng lúc này, ở phía cửa có một chiếc BMW đang từ từ lăn bánh tiến vào ngôi biệt thự xa hoa của Lam gia.

Tả Mạc điềm nhiên ở trên xe, hạ chiếc cửa kính xuống đôi phần và hướng đôi mắt hổ phách nhuộm màu nắng ra phía vườn nhà một cách thật dịu dàng. Mộng Thương thật giống mẹ nó. Con bé hát rất hay.

Ngay khi chiếc BMW dừng bánh thì từ trong xe, một chàng trai cà lơ phất phơ đã nhảy xuống, hét lên:

"Vương Thiện ơi Vương Thiện... hảo huynh đệ tới chơi với bà nè..."



Vương Thiện nhìn lên, đỡ trán:

"Ngô Duy... Ông bao tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy?"

Ngô Duy bĩu môi ném xuống trước mặt Vương Thiện một túi đồ ngọt và nói:

"Xí. Bà có thấy thằng đàn ông nào hơn 30 tuổi mà vẫn giữ được nét trai trẻ như tôi chưa hả? Được làm bạn với một người đẹp trai ngời ngời như tôi là phúc ba đời nhà bà đấy."

Vương Thiện cười lớn:

"Đẹp trai kiểu gì mà gần mười năm trời vẫn chưa rinh được vợ và con trai của mình về thế hả?"

"Bà..."

"Cháu chào chú Duy. Chú đến chơi ạ." - Đúng lúc này Vương Mộng Thương bé nhỏ ngọt ngào lên tiếng.

Ngô Duy lườm qua Vương Thiện một cái rồi mới khom người vuốt nhẹ lên mái tóc tết xinh xinh của bé mà cười:

"Ừ. Chú đây. Chú có mang bánh kẹo tới cho mẹ con cháu đó."

Vương Mộng Thương cười híp mắt:

"Hì. Mẹ cháu có khi còn thích đồ ngọt hơn cả cháu ấy. Mà... cha cháu có tới cùng chú không ạ?"

"Bé con nhớ cha rồi hả?"

Một giọng nói trầm ấm đầy hạnh phúc bất chợt vang lên từ phía sau khiến Vương Mộng Thương mừng rỡ. Bé nhanh chóng quay người, ôm trúng cổ Tả Mạc, cười khanh khách:

"Cha... Con nhớ cha gần chết."

"Ngốc này... Chết gì mà chết chứ." - Tả Mạc mắng yêu rồi gõ nhẹ lên vầng trán nho nhỏ của con gái mình.

Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vương Mộng Thương và đặt bé ngồi trong lòng. Gương mặt đàn ông nghiêm nghị thường ngày giờ lại thập phần nhu hòa như nước. Vui vẻ cười lớn.

Vương Thiện ngồi bên cạnh cũng mỉm cười đầy vui vẻ. Cô lặng yên ngắm nhìn nụ cười tươi rói của hai cha con Tả Mạc mà trong lòng bỗng trở lên ấm áp. Thì ra cảm giác đoàn tụ này cũng thật hạnh phúc.

Cô với tay bóc một túi bánh quy rồi đẩy qua bên cạnh, nói:

"Hai cha con ăn bánh đi."

Lúc này Tả Mạc mới chịu thả lỏng vòng tay để Vương Mộng Thương ngồi ngay ngắn trong lòng mình và lấy lên một miếng bánh quy đưa cho bé.

Vương Mộng Thương vui vẻ nhận lấy rồi mỉm cười cám mơn thật to chọc cho mọi người ở đây lại cười phá lên vui vẻ.

Vương Thiện dịu dàng hỏi:

"Sáng nay anh không phải đi làm à?"



Tả Mạc nắm lấy bàn tay thon dài của Vương Thiện và nói:

"Anh chuyển hết công việc hôm nay, ngày mai, cả tuần này cho Du Hải rồi."

"Sao vậy? Nhỡ công ty có việc gì gấp thì sao?"

Tả Mạc cười xòa:

"Không sao đâu. Anh tin Du Hải có thể làm tốt. Riêng tuần này anh muốn mình có thể dành nhiều thời gian hơn cho em và con."

Mắt chạm mắt. Vương Thiện dường như bị sự dịu dàng và ngọt ngào của Tả Mạc làm cho tan chảy một lần nữa. Đàn ông khi có con phải chăng đều như vậy? Nhu hòa và ấm áp...

Đúng lúc này Ngô Duy bất lực lắc đầu thở dài:

"Coi hai người kìa... Hai người coi tui là không khí đó hả?"

Vương Thiện lườm qua. Cô không có lấy một chút nhân nhượng mà đánh mạnh lên phần lưng thẳng tắp của Ngô Duy khiến cậu la oai oái:

"Ái ôi... Bà là cái đồ du côn. Tôi chỉ nói sự thật thôi mà... Huhuhu... Gãy lưng ông rồi... Huhuhu..."

"Này nhá." - Vương Thiện khoác vai Ngô Duy, trưng ra bộ mặt nghiêm túc - "Tôi thấy mấy người đàn ông khi làm cha ấy... Người ta trưởng thành và ngọt ngào lắm luôn. Vậy mà sao ông làm cha của một thằng nhóc 10 tuổi rồi mà tôi thấy ông vẫn chả tiến bộ gì vậy? "

"Đồ điên. Bà nghĩ ai cũng giống như anh Mạc nhà tôi á? Xí..."

Tả Mạc điềm nhiên đáp lại:

"Tôi biết tôi là hàng có một không hai rồi."

Cả Vương Thiện và Ngô Duy đều giật mình quay qua Tả Mạc. Hắn cũng biết đùa cợt rồi???

Tả Mạc khó hiểu nhìn qua:

"Sao?"

"Không... Không có gì?" - Vương Thiện khúc khích cười.

Tả Mạc thay đổi tới thế này là điều cô không thể ngờ tới. Ngay cả khi ở cạnh cô trước đây hắn cũng không có như vậy...

Tả Mạc lại chẳng mấy quan tâm tới vẻ mặt ngạc nhiên của đôi BFF bên cạnh. Hắn giờ đã không còn ghen với Ngô Duy nữa rồi. Ai lại đi ghen với người chín năm trời vẫn không thể tán đổ bà mẹ một con Vũ Minh Nguyệt mặc dù đã dốc hết sức, giở hết chiêu trò cơ chứ. Với lại giờ hắn còn đang bận giúp Mộng Thương - đứa con gái đáng yêu của mình ăn bánh nữa.

Tả Mạc với gương mặt hạnh phúc cùng đôi mắt hổ phách đầy ý cười nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Mộng Thương. Trong mắt hắn, bé con thật là xinh đẹp. Con gái của hắn thật là xinh đẹp, tài năng và tình cảm.

Hắn thật sự không ngờ bé con không những không trách hắn tại sao lại bỏ rơi mẹ con bé suốt gần bảy năm qua mà còn luôn dành cho hắn thứ tình cảm cha con ấm áp nhất.

Tả Mạc lại một lần nữa năm lấy tay Vương Thiện và cảm nhận thật sâu cái gọi là hạnh phúc gia đình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.