Lưu ý nho nhỏ: Chương này và 2 ngoại truyện sau đều nói về Đan Lê mà chúng ta đều biết cô gái nhỏ này sống rất nội tâm ha. Mình đã cố gắng đặt mình vào vai của Lê nên chắc chắc một điều là mạch 3 chương này khá chậm. Do vậy mình muốn mọi người đọc trong trạng thái "chill" nhất có thể nha!
--------------------------------
"Tớ có một tình yêu đặc biệt dành cho bầu trời. Đan Lê biết không, mỗi một sắc thái bầu trời như thể hiện lên cảm xúc của tớ vậy. Chỉ là, khi ánh nắng rực rỡ thì tớ lại không như thế..."...
"Đan Lê, xuống phòng khách mẹ nói chuyện chút."
Đan Lê vội vàng gấp trang nhật ký viết nắn nót lại, cất gọn vào sâu trong hộc tủ rồi vội vã đứng dậy, rời phòng đi xuống phòng khách.
Lúc cô xuống tới nơi, cả bố và mẹ đều đang ngồi coi phim sau bữa cơm tối. Bố cô là giảng viên tiếng Anh của một trường đại học có tiếng, mẹ cô là giáo viên dạy cấp hai. Tính chất công việc của cả hai đều rất bận rộn nhưng vì đang trong kỳ nghỉ nên rảnh rang hơn một chút, cùng nhau coi phim và có một buổi tối trọn vẹn.
Trừ cô ra.
"Dạo này học hành thế nào, vẫn tốt chứ?" - Mẹ cô uống một ngụm nước, chậm rãi nói từng từ một nhưng bao hàm trong đó là sự nghiêm khắc, không cho phép lời nói nào đi ngược lại với suy nghĩ của bà.
"Dạ vâng."
"Mẹ nghe nói sắp tới con tham gia giao lưu học sinh giỏi đúng không, cố thi cho tốt."
"Vâng."
"Kìa em, để con bé thoải mái một chút, anh thấy nó học sắp bù đầu lên rồi. Em thừa biết con bé chăm chỉ thế nào mà."
Nghe chồng mình nói trái ý, mẹ cô nhíu chặt mày nghiêm mặt nhìn ông.
"Chăm là một chuyện, thành tích là một chuyện khác, anh đừng đánh đồng chúng vào nhau như thế."
Bố cô nghe xong cũng chỉ còn nước thở dài trước sự bảo thủ của mẹ cô, nhìn sang cô đầy thông cảm. Có lẽ, do gia đình cũng có thể nói là có gia giáo nên mẹ cô rất gắt gao trong việc học hành của cô. Dạo trước khi vào mười, cô thường xuyên được cùng bố đi đây đi đó, được ra nước ngoài du lịch và học tập, giờ đây mọi thứ bị bó hẹp lại trong căn phòng, trường học và lớp học thêm. Từ hồi thi vào trường cấp ba xong, thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn cô hoàn toàn không có, lúc nào cũng chìm đắm trong bài tập đầy mỏi mệt.
"Anh định sẽ đưa con bé đi chơi một chuyến, em thấy thế nào?"
"Cái gì? Con bé còn bao nhiêu lớp học thêm, anh cho nó đi thì sao học được."
"Thôi được rồi, con lên phòng chút đi Quỳnh Thơ."
Vừa nhắc đến hai từ "Quỳnh Thơ", ông hơi giật mình, không nghĩ mình sẽ nói lại cái tên ấy. Ông vội nhìn sang vợ, thấy bà đanh mặt lại, bực bội đi vào phòng liền ngán ngẩm thở hắt ra rồi khoát tay bảo Đan Lê lên phòng, còn mình thì đi theo vợ vào trong.
Đan Lê chậm chạp đi vào phòng, không quên đóng cửa lại rồi ngồi vào bàn học. Gia đình vì chuyện học hành của cô mà nói qua nói lại không ít lần, chưa nói đến sự khó chịu của mẹ mỗi lần cô phạm lỗi hay điểm không như ý. Ngoài ra, bà cũng rất không thoải mái khi nhắc đến cái tên Quỳnh Thơ kia.
Đó là tên của một người bạn thân thiết của bố cô. Theo như lời kể lại của ông bà nội quá cố, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, trong sáng, chơi với bố cô từ nhỏ. Sau này, khi đã lớn không may cô lại qua đời vì mắc bệnh hiếm gặp và ra đi khi mới chỉ 25 tuổi. Bố cô đã mất một thời gian dài để ổn định tinh thần sau sự ra đi của bạn mình và lấy vợ, chính là mẹ cô.
Rõ ràng, đó chỉ là một tình bạn đơn thuần nhưng khi đến tai mẹ cô lại theo một chiều hướng khác. Lúc sinh cô ra, bố cô đã đặt tên cô là Đinh Ngọc Quỳnh Thơ vì vốn dĩ tên rất đẹp, cũng như mong muốn của ông là cô trưởng thành sẽ xinh đẹp, thơ mộng như tên và ông bà đã nhiệt tình hưởng ứng. Vậy mà khi cô 5 tuổi, khi biết ngọn ngành mọi chuyện, mẹ cô lại cho rằng bố cô nhớ người cũ và nói bằng được phải đổi tên cho cô, nếu không sẽ ly hôn. Và Đinh Vũ Đan Lê từ đó được gán lên người cô như một điều hiển nhiên.
Ngay từ nhỏ, mẹ cô đã bắt cô phải cố gắng để hoàn hảo. Cô được đi học mọi thứ, từ đàn, hát, viết chữ Hán, học ngoại ngữ. Ở tuổi lên 7, nếu những bạn đồng trang lứa đang vui đùa bay nhảy ngoài kia thì cô lại phải chạy qua chạy lại hết lớp học này đến lớp học khác. Dù là giáo viên nhưng tính cách mẹ cô lại rất cứng rắn, nhất định mọi thứ phải theo ý mình nên dù bố cô đã lên tiếng nhiều lần rằng cô cần được trọn vẹn tuổi thơ nhưng cũng chẳng có kết quả.
Chính vì sự rèn dũa đó mà cô cũng đánh mất sự non nớt từ khi còn tấm bé. Nếu là bố cô, khi biết cô có năng khiếu ngoại ngữ liền đưa cô đi đây đi đó, đi ra nước ngoài để tận hưởng luyện nói với người bản xứ đầy vui vẻ thì mẹ cô lại bắt ép cô học thêm nhiều hơn, gần như chôn chặt cô ở bàn học. Khi đã đủ nhận thức, cô cũng hiểu phần nào rằng mẹ cũng yêu thương cô, chỉ là cách yêu thương của mẹ lại có phần hơi tiêu cực một chút. Lúc đó cô chỉ nghĩ mình cố gắng làm vừa lòng mẹ là được.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mọi thứ đối với Đan Lê dường như quá sức nhưng cô lại chẳng thể nói ra sự mệt mỏi trong tinh thần. Tính cách của cô cũng ngày càng thu hẹp, ngày càng lầm lì, ít nói, ngại giao tiếp với mọi người. Cô cũng chẳng có lấy một người bạn để chia sẻ, tất cả đều là xã giao và cô cũng chỉ có thể ép giữ mọi thứ trong lòng chẳng thể chia sẻ với ai. Người duy nhất cô dám nói là bố thì ông lại bận liên miên, đa số thời gian là ở trên trường đại học, rất hiếm khi về nhà.
Mọi thứ xung quanh cô càng lúc càng mù mịt. Cô tự hỏi không biết bao nhiêu lần mình sống trên cõi đời này làm gì khi chẳng được tự quyết định điều gì. Cô cũng ngày càng cảm thấy áp lực với mọi thứ xung quanh, mỗi ngày một thấy bí bách và đã có lần, cô muốn rời bỏ cuộc đời. Nhưng rồi cô lại thấy không can tâm, nếu ra đi bây giờ còn nhỏ quá, cô vẫn còn có việc muốn làm. Thế là, cô khi mới vào cấp ba đã nảy ra quyết định, sống thật tốt cho hiện tại rồi ra đi vào năm 25 tuổi.
Mọi thứ, ít nói, hướng nội, tiêu cực, đều gói gọn trong một cô gái mang tên Đinh Vũ Đan Lê. Và tất cả những ý nghĩ đấy, có lẽ sẽ mãi tồn đọng trong suy nghĩ của cô cho tới sau này nếu cô không vô tình gặp cậu...
Lần ấy, cô cùng Hoàng Khánh Thư là bạn cùng lớp được cô chủ nhiệm nhờ mang sổ sách sang lớp 10A1 và 10A3 ở tòa nhà bên. Cô vẫn nhớ, hôm đó trời có nắng nhưng không gây khó chịu chút nào, ánh sáng vàng nhạt trong veo của buổi sớm qua mắt cô, tất thảy đều xinh đẹp. Từng nhành cây, ngọn cỏ cũng bừng nắng, căng tràn sức sống.
Cô cùng Khánh Thư đi, vừa đi Thư vừa kể luyên thuyên đủ chuyện. Khánh Thư là một cô nàng rất nhí nhảnh, hay nói hay cười, cũng là một cô gái mà cô rất ngưỡng mộ. Giá mà cô có thể vui vẻ như thế...
"Đan Lê vào lớp 10A1 nhá. Ui, anh tớ kìa, chắc lại phạm lỗi gì đó rồi."
Cô nhìn theo hướng Đan Lê chỉ, cố nhìn xem cô đang nói ai nhưng cũng chỉ lờ mờ thấy có người đứng trước cửa lớp. Cô bị cận nhẹ, không đeo kính vẫn có thể nhìn được nhưng chỉ ở trong phạm vi, từ chỗ đứng đến lớp 10A1 có hơi xa so với khả năng.
Dù không thấy rõ nhưng Đan Lê không muốn dây dưa nhiều nên gật đầu trả lời cho có lệ, giây sau như nghĩ ra chuyện cô lại hỏi:
"Là anh cậu hả, sao lại học lớp 10?"
"Anh trai sinh đôi á, tớ ước bác sĩ lấy tớ ra trước thì hay rồi, làm chị thích biết bao. Thôi, tớ đi nhá!"
Nói xong, Khánh Thư cầm một nửa chồng sổ sách lên chạy lên trên tầng ba tìm lớp 10A3 còn Đan Lê rẽ vào hướng bên phải ở tầng hai dò tìm lớp 10A1. Khi xác định được lớp, cô mới chỉ đi đến cửa sổ đã nghe phía trước vang lên tiếng nói dõng dạc:
"Dạ thưa thầy, Hoàng Tuấn Huy ạ!"
"Tự hào quá nhỉ, đi muộn còn đứng đó nói. Cậu cứ đứng im đó cho tôi, hết tiết rồi vào."
"Dạ vâng thầy!"
Cô nhàn nhạt nhìn lên trước, tự hỏi nam sinh kia không thấy mình sai hay sao mà giọng điệu tự tin như thế. Nhưng cô chẳng để tâm nhiều, việc này không liên quan đến cô và cũng chẳng có gì để phải quan tâm.
"Thưa thầy."
Cô đứng cạnh nam sinh ở cửa lớp, dù không gần nhưng khóe mắt cô thấy rõ, cậu ta khá cao, lại còn xỏ khuyên nhưng hình như đã lấy ra nên chỉ có vết bấm khuyên ở tai. Ngoài ra cậu ta còn sở hữu một mái tóc đậm chất thư sinh, nếu những lời ban nãy cô không nghe được có lẽ đã nghĩ cậu ta là con ngoan trò giỏi rồi.
"Em đến đưa sổ đúng không, để vào đây cho thầy."
Cô vâng một tiếng rồi nhanh chóng đặt sổ lên bàn, chào thầy rời đi. Nam sinh kia vẫn đứng đó, phất phơ nhìn quanh chẳng mảy may quan tâm điều gì, còn nói gì đó với bạn đang ngồi trong lớp. Đan Lê đi ra, đi tìm Khánh Thư rồi cùng nhau về lớp.
Lại một lần khác, cô vô tình bắt gặp cậu ta đang ngồi học ở cạnh cửa sổ. Không rõ vì lý do gì mà cô dừng lại, vô thức chú ý đến cậu ta một chút. Trông có vẻ như rất chăm chỉ học nhưng thực chất cậu ta lại đang chống tay ngủ gục, gật gù giống như giây sau có thể trượt tay nằm luôn xuống bàn. Cô hơi buồn cười với dáng ngủ của cậu, chẳng trách sao thầy cô lại hay mắng cậu nghịch ngợm.
Không thể phủ nhận, Hoàng Tuấn Huy là nam sinh đầu tiên mà cô chú ý hơn bình thường, cô cũng không biết vì điều gì mà có hơi để tâm đến cậu ta hơn một chút. Nhưng nếu để nói là rung động hay điều gì đó đại loại vậy, thì cô hoàn toàn ý thức rõ, đây rõ ràng không phải. ___________________________
P/s: Chiếc ngoại truyện tui nhá hàng từ lâu và đây cũng là lý do níu tui với "CTNA" đó!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]