Lịch học của Đan Lê hiện tại bận đến tối tăm mặt mũi.
Sáng cô học trên lớp, trưa về ăn vội nửa chén cơm phải lên ôn bài để chiều học thêm, đến chiều học trên lớp sau đó liền phải đi học ca đến bảy giờ. Chỉ có buổi tối cô có phần rảnh hơn một chút so với ban ngày nhưng cũng rất bận rộn.
Bây giờ còn học thêm tiếng Anh ở trung tâm, sắp tới còn học đội tuyển nữa, Đan Lê bắt đầu cảm thấy áp lực và mệt mỏi đan xen vào nhau.
Khi học xong ca chiều, cô đi tới trung tâm để học. Vì ở trung tâm cũng khá gần trường nên cũng không mất nhiều thời gian đi bộ, chỉ tầm mười phút là đến nơi. Cô cố tình đi muộn một chút để kiếm đồ ăn lót dạ nếu không cô sợ không trụ nổi đến khi học để về nhà. Gần ăn xong chiếc bánh mỳ, cô đứng dậy uống thêm hộp sữa rồi đi đến trung tâm học.
Khi đến nơi may mắn vẫn còn năm phút nữa. Thầm thở phào, Đan Lê bước vào lớp. Nhìn khắp xung quanh thì mọi người đến gần đủ rồi, chỉ còn ba chỗ trống. Một chỗ trống ở cửa sổ dãy trong cùng bên phải và hai chỗ trống ở bàn hai cửa ra vào. Cô định lại chỗ ở cửa sổ cho đến khi thấy Hoàng Tuấn Huy ngồi ở ngay chiếc ghế bên cạnh đang bâng quơ nhìn khắp nơi.
Tuấn Huy nghe tiếng có người bước vào, cậu ngước mắt lên ngay lập tức bắt gặp ánh mắt hoang mang của Đan Lê. Tưởng cô không còn chỗ ngồi, cậu vui vẻ chỉ ra chỗ bên cạnh mình ý bảo cô lại ngồi cùng. Đan Lê nhìn theo, mím môi không nói gì, rời mắt khỏi người cậu mà lại thẳng chỗ gần cửa ra vào.
Huy ngớ người nhìn theo bóng lưng Đan Lê, trong lòng thắc mắc vô cùng. Đan Lê có ác cảm gì với cậu hay sao mà gặp ở đâu là tránh ở đó thế nhỉ? Cậu cũng đâu làm gì có lỗi với cô đâu?
Lát sau, có hai bạn học đi đến và nhìn qua cũng có thể thấy hai người đó rất thân thiết. Thấy hai bạn đang nhìn khắp lớp tìm chỗ ngồi, cậu nhanh chóng cầm cặp đứng lên rời khỏi vị trí của mình, bảo hai bạn có thể lại đó ngồi và đi thẳng đến chỗ Đan Lê ngồi cạnh. Lúc cậu lại, Đan Lê hướng mắt lên nhìn cậu rồi lại cụp mắt xuống không nói một câu nào hết.
"Đằng nào cũng chỉ có hai đứa mình biết nhau trong đây, ngồi vậy cho tiện ha!"
Cô không trả lời, chỉ đẩy cặp kính cận rồi nhìn lên bảng. Tầm vài phút sau thầy giáo bước vào, đây là một thầy giáo người Anh nhưng biết tiếng Việt. Đối với học sinh lấy chứng chỉ thì quả thực là một lợi thế. Có người bản địa chỉnh cách phát âm, giao tiếp và luyện tập thường xuyên để nâng cao trình độ.
Trong suốt giờ học, Đan Lê chỉ tập trung lên bảng không hề để ý xung quanh kể cả người con trai đang ngồi cạnh. Cô mải mê chép lý thuyết trên bảng, xong xuôi mới đưa mắt nhìn sang bên. Đúng là con trai lớp chuyên tự nhiên, ghi bài rất vắn tắt, chắt lọc ý cẩn thận rồi mới ghi. Điểm này cô phải học ở cậu.
Thầy giáo cho ghi lý thuyết xong thì phát cho mỗi bạn một tờ để thực hành công thức vừa ghi. Cô cảm thấy phần này không quá khó. Vì chăm nghe tiếng Anh nên lý thuyết cô có gặp qua, giờ thực hành cũng ổn hơn so với những bạn chưa được biết. Tầm gần nửa tiếng cô làm xong bài, vừa định đặt bút xuống liền có cảm giác cánh tay phải có người chọc hai cái. Cô nhìn sang bên, Hoàng Tuấn Huy cũng đang nhìn cô.
"Lê chỉ mình hai câu này với, mình không biết làm."
Đan Lê nhìn qua đề bài, không nhanh không chậm bảo cậu:
"Chuyển tân ngữ lên đầu rồi áp dụng công thức kia là được."
"Tớ vẫn thấy hơi rối, không hiểu lắm."
Đan Lê dù mấy đôi phút chần chừ nhưng cũng lấy tập giấy nháp bên cạnh mở ra rồi để ra giữa, sau cô hơi nghiêng người về phía Huy để chỉ cậu cách làm. Huy vô thức kéo ghế xích lại gần chăm chú tập trung vào từng lời Đan Lê hướng dẫn, mãi sau mới "à" lên một tiếng, cảm ơn rồi lúi húi ghi bài. Cô cũng ngồi thẳng lại tập trung vào bài của mình xem có ghi sai từ nào không.
Thỉnh thoảng, Tuấn Huy lại quay sang hỏi bài Đan Lê và cũng được cô giải đáp. Nói về vấn đề học tập, bỗng dưng cậu cảm thấy cả hai khá hợp nhau, nhưng chắc chỉ có mình cậu thấy vậy còn Đan Lê thì không. Giờ cậu có thể cố tìm cách để cô chịu nói chuyện với cậu nhưng có lẽ cũng không dễ dàng.
Hết giờ học, Huy xách cặp đi ra cửa trước chờ Đan Lê bên ngoài. Cô đi ra dù thấy cậu đứng hơi chếch lên trên chờ nhưng cũng chỉ liếc mắt qua rồi bỏ đi. Tuấn Huy cũng không lấy làm khó chịu, cậu chạy theo Đan Lê nói chuyện:
"Lê này, mai nhớ đến nhà Huy nhá, mọi người hẹn nhau rồi Lê nhớ chứ?"
Đan Lê gật đầu thay câu trả lời rồi mặt không cảm xúc đi tiếp.
"Lê có đặc biệt thích gì không để mai mình bảo bố mua?"
"Không."
"Ừm. Vậy mai mình mua kem vani tặng Lê nhá!"
Đan Lê đi qua cổng dừng lại, nghiêm túc nhìn Huy làm cậu hơi chột dạ. Cậu lại làm cô khó chịu à?
"Hoàng Tuấn Huy... cậu có bạn gái rồi chú ý một chút."
Dù giọng nói của Đan Lê từ đầu đến cuối rất đỗi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức sát thương rất lớn. Huy nghe cô nói xong ngẩn người quên cả trả lời, định đuổi theo Đan Lê nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Cậu chỉ muốn thân thiết với cô hơn để nói chuyện trong nhóm không bị gượng gạo thôi mà, sao cô lại nghĩ theo hướng đó?
Mà nghĩ cũng phải, một người như Đan Lê mặc dù cậu tiếp xúc không nhiều nhưng cũng đủ để biết cô rất để ý những thứ nhỏ nhặt, chắc sợ bị ai đó thấy rồi hiểu nhầm.
Hôm sau, giữa buổi chiều Đan Lê vẫn như mọi khi đi xuống căng tin mua đồ ăn để ăn lúc đi đường trước khi học thêm. Dù hôm nay được nghỉ nhưng vì là thói quen nên cô vẫn xuống mua. Biết cô đi nên Khánh Hân có nhờ cô mua cho một túi bánh, còn Khánh Thư đã có Chí Tuấn tất tả đi mua giùm rồi. Trong nhóm ai cũng biết về việc Khánh Hân buồn, tối hôm đó cả đám còn lo lắng chạy đi tìm Hân và may mắn mọi thứ cũng đâu vào đó. Xem chừng hiện tại Hân đã ổn, nét mặt cũng vui tươi như mọi khi rồi, chỉ thỉnh thoảng để ý kỹ mới thấy đáy mắt của Khánh Hân vẫn còn chút thất vọng.
"Ừ, đợi tớ mang lên cho."
Đan Lê cười nhẹ, nhanh chóng đi mua đồ ăn. Vừa đi ra hành lang để xuống tầng, cô đã bị một nhóm bạn nữ lớp khác chặn lại lôi vào góc khuất dưới cầu thang. Cô giật mình, bình thường cô vẫn ở trong lớp, có đắc tội với ai đâu mà không dưng lại chặn cô lại với thái độ bực bội vậy chứ.
"Mày... mày biết mày làm gì mà phải đứng đây không?"
Cô nheo mắt nhìn đám người im lặng.
"Mày dám tiếp cận anh Huy hả con kia?"
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
"Tiếp cận gì cơ?"
Một cô gái tiến lên, trừng mắt nhìn cô cười khẩy:
"Đừng có tỏ vẻ ngây thơ ở đây. Anh Huy đã có người yêu mà mày còn ve vãn anh ấy à? Nhìn mặt cũng xinh xắn mà hèn hạ thế?"
"Bạn này, đừng tự ý xúc phạm người khác. Nếu có bằng chứng thì mang ra đối chiếu, còn không tránh ra cho tôi đi."
"Bằng chứng à?" - Cô nàng khinh bỉ nhìn Đan Lê, rút điện thoại ra lướt một lát - "Đây là cái gì?"
Đan Lê đưa mắt nhìn màn hình điện thoại. Ai đó ở đằng sau đã chụp lén cô với Hoàng Tuấn Huy lúc trao đổi bài ở trung tâm. Quan trọng là người này rất biết căn góc chụp, nhìn trong ảnh cả hai trông rất thân mật, giờ bảo chỉ nhau làm bài chắc chắn nhóm người này sẽ không tin. Dù biết là thế, cô vẫn thầm nhủ mình không làm gì sai cả, không cần lo lắng.
"Bức ảnh này làm bạn hiểu nhầm rồi. Tôi với Huy lúc đó đang trao đổi bài, bọn tôi không có gì cả."
"Mày nghĩ tao tin à?"
Dứt lời, cô gái kia tiến lên giơ tay lên định đụng tay đụng chân thật. Đúng lúc cái tát chuẩn bị giáng xuống, từ phía trên cầu thang vọt lên quả bóng bay ra chỗ tường bên cạnh nhóm người rồi đáp xuống đất. Cô gái kia đơ người, khiếp sợ nhìn vào quả bóng rồi nhìn lên người ném.
"Tuấn... Tuấn Huy." _____________________
P/s: Không nên làm theo Tuấn Huy đâu ha mọi người. Vì đây là trường hợp cấp bách và bạn Quỳnh Thư đã chuẩn bị tác động vật lý nên Tuấn Huy vội ngăn lại. Dù đã cố tình ném trật sang bên cạnh rồi nhưng cũng không nên làm đâu nhé. Tuấn Huy ạ, anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]