Tĩnh Hi nằm trên giường bệnh, có những lúc xác thịt cậu đau đớn đến mức phải rên hừ hừ. Được cha mẹ cưng chiều từ bé, đây là lần đầu tiên cậu trải qua sự đau đớn thế này.
" Khiết...Khiết..."
Trong vô thức cậu gọi tên người mình quý nhất, mỗi lần cậu gặp chuyện người này nhất định sẽ ra mặt. Trong sự vô thức ấy...người cậu nhớ đến đầu tiên vẫn là Nghiêm Khiết.
Nghiêm Khiết túc trực bên giường bệnh không rời một bước, vừa nghe thấy tiếng của người kia liền dùng tay vuốt nhẹ hai má trắng trắng mềm mềm của Tĩnh Hi, ôn nhu đáp.
" Tớ đây...tớ ở đây."
Giọng Nghiêm Khiết vang lên như kéo Tĩnh Hi về thực tại, cậu chậm rãi mở mắt sau đó nheo nheo lại vài lần vì ánh sáng của bóng đèn.
Nghiêm Khiết thấy Tĩnh Hi đã tỉnh thì vui mừng ra mặt, vội vã hỏi.
" Tĩnh Hi, cậu tỉnh rồi sao ? Có đau đớn ở chỗ nào không ?"
Tay chân và mặt mũi cậu chỗ nào cũng ê ẩm, trên tay của cậu còn có vết bầm tím do bị đánh. Vừa tỉnh dậy đã thấy Nghiêm Khiết quan tâm khiến Tĩnh Hi tủi thân gần chết, cậu mếu máo nhỏ giọng nức nở nói.
" Khiết...bọn họ đánh tớ đau, chỗ nào cũng đau cả. Ở bụng cũng bị đánh."
Tĩnh Hi vừa kể vừa tủi thân khóc nở nở, hắn nhìn không khỏi đau lòng. Chỉ có thể xoa đầu cậu dỗ dành.
" Ngoan! không được khóc. Chẳng phải đã lớn rồi sao ? Như thế nào mà lại khóc nữa ? Là con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-la-mot-doi/3442462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.