Khúc Chính Quân đã ra mặt, đám lưu manh trường học chắc chắn sẽ không yên ổn. Nghiêm Khiết sau khi dằn mặt tên cầm đầu thì vội vã chạy đến chỗ Tĩnh Hi đang nằm dưới sàn đất, hắn ôm người vào lòng. Đau lòng vuốt nhẹ khuôn mặt lấm lem bụi bẩn của cậu, chua xót nói.
" Đứa ngốc này! Tớ đã dặn đi dặn lại cậu không biết bao nhiêu lần rồi tại sao lại không nghe tớ hả ?"
Tĩnh Hi nằm trong lòng hắn vẫn nhắm mắt không biết chuyện gì xảy ra. Lắm lúc cậu chỉ rên hừ hừ vài tiếng rồi thôi.
Nghiêm Khiết không chần chừ nữa, vội vội vã vã ôm Tĩnh Hi đi xuống sân thượng. Một cái nhìn cũng không thèm liếc đến Lưu Thanh An.
Sân thượng lúc này chỉ còn lại Chính Quân đang đánh đấm với đám lưu manh học đường này. Nếu không nhìn cũng thừa biết lần đánh đấm này, đám người kia mới chính là thê thảm nhất.
Lưu Thanh An trong lòng biết mình sắp gặp phải họa, y định đánh bài chạy trước. Đợi đến lúc Nghiêm Khiết rời đi thì cũng lặng lẽ đi sau, nào ngờ vừa bước ra khỏi của đã bị Khang Mạnh Nhi ngăn lại.
" Làm cái gì đó ranh con kia?"
Lưu Thanh An gằng giọng hỏi Khang Mạnh Nhi, nào ngờ nhóc con kia vội nắm chặt tay y lại. Sợ sệt nói.
" Em....em đã báo giám hiệu rồi, thầy ấy sẽ đến ngay. Anh làm ra nhiều chuyện như vậy không thể tha được"
" Mày có mau tránh ra không ?"
Lưu Thanh An tức giận hỏi, Khang Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-la-mot-doi/3442461/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.