Chương trước
Chương sau
“Tôi đến, chủ yếu là để lấy đồ của tôi đi, miễn cho bị người ta nửa đường chặn mất.”
Nói xong câu đó, Mạnh Trì liền cầm chai nước khoáng từ trong tay Úc Đình Chi về.
Đuôi lông mày Úc Đình Chi hơi nhướng lên, lặp lại lần nữa: “Đồ của cậu sao?”
“Ừm hứm,” Mạnh Trì hỏi ngược lại, “Không phải của tôi ư?”
Úc Đình Chi rũ mắt liếc nhìn nửa chai nước khoáng còn sót lại trong tay cậu, khoé miệng khẽ cong, gật đầu nói: “Là của cậu, vậy cậu định mang đi như thế nào?”
Mạnh Trì nhướng mày cười thành tiếng, sau khi khiến Úc Đình Chi ngứa ngáy trong lòng không chịu được nữa thì mới ngưng thả bả, đoạn cầm lấy chai nước khoáng mà máy bán nước vừa cho ra rồi quay người rời đi.
Úc Đình Chi nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu cười khẽ.
Mèo hoang thật sự không dễ dỗ dành mà.
*
Mục đích chính của sảnh triển lãm lịch sử trà là thông qua tài liệu từ các thời đại khác nhau như đồ cổ, thơ hoạ và các vật liệu khác để biểu lộ lịch sử phát triển của văn hoá trà từ hàng ngàn năm trước đến với con người hiện đại.
Chỉ cần bơi một vòng trong sảnh lịch sử trà, đã có thể trong một thời gian ngắn mà quan sát, ghi nhớ, thấu hiểu và thông suốt về tổng thể quá trình phát triển lâu dài của nó.
Sau khi Mạnh Trì đột nhiên xuất hiện, sự chú ý của Úc Đình Chi đúng là đều nằm trên người cậu, đối với những thứ này đều không còn hứng thú gì. Nhưng sau khi Mạnh Trì nói ra ý đồ mà cậu đến đây, sự chú ý của Úc Đình Chi mới có thể xem như chia một nửa cho những hiện vật này.
Đoàn người vừa đi vừa xem, từ sảnh lịch sử trà đến sảnh chiết xuất trà. Nơi này căn cứ vào các phương pháp sản xuất trà khác nhau cũng như sự khác biệt về chủng loại, hơn 300 mẫu trà từ các vùng sản xuất trà khác nhau trên cả nước được xử lý bằng công nghệ đặc biệt để hút chân không, rồi chia thành trà xanh, hồng trà, trà ô long, trà vàng, trà trắng, trà đen; 6 loại trà lớn cùng với trà đã tái chế, trưng bày từng mẫu trà một.
Trình độ hiểu biết của Mạnh Trì về lá trà cao hơn nhiều so với mọi người, ngoài việc giới thiệu khái quát về những lá trà, cậu còn bổ sung thêm vài đặc điểm thú vị. Khi cậu kể lại, dùng ngôn từ dễ hiểu, thông dụng, trực tiếp, thỉnh thoảng sẽ nói một ít chuyện hay ho cậu gặp phải trong lúc học trà, thành ra dọc đường đi hấp dẫn không ít du khách đi theo sau cậu lắng nghe.
Mãi đến khi đi vào sảnh phong tục trà, vì Mạnh Trì quen biết quản lý nơi này, chào hỏi một chút để ông mở cửa sau chô họ đi vào khu xem phim bình thường không mở, xung quanh mới yên tĩnh lại.
Nơi này vẫn thuộc về phòng trà, nhưng chỉ mở cửa vào thời điểm cụ thể, có sân khấu, cũng có màn hình lớn, sẽ phát sóng những bộ phim liên quan đến phong tục trà, đôi lúc còn biểu diễn một vài vở kịch sân khấu dựa trên những phong tục đó.
Hôm nay không phải ngày mở cửa, vì thế nên không có vở kịch diễn trên sân khấu, nhưng vẫn có thể chọn ra một vài bộ phim về trà để chiếu lên màn hình lớn.
Vì ngồi xem phim, nên ánh sáng ở đây so với bên ngoài sẽ tối hơn vài phần, cũng may còn có thể miễn cưỡng nhìn được vật trước mặt, nhưng dù thế bước chân của Úc Đình Chi vẫn chậm lại.
Tống Sâm biết khi ánh sáng quá yếu, thị lực của Úc Đình Chi sẽ giảm xuống nên vừa vào cửa đã đi đến bên cạnh Úc Đình Chi: “Anh có nhìn được rõ không?”
Úc Đình Chi gật đầu, không để Tống Sâm kéo mình.
“Tôi không nhìn thấy này, anh Tống ơi, anh kéo tôi được không?” Trần Ngạn nhìn thoáng qua Mạnh Trì đằng trước, vừa nói xong đã kéo vạt áo Tống Sâm lại.
Trần Ngạn cố tình đi chậm, bày ra trạng thái mắt mù, một tay kéo Tống Sâm một tay kéo Tống Mân, dựa vào sức mình mà buộc chặt hai bóng đèn này bên cạnh người.
“Không phải sinh viên của anh muốn xem đại lễ trà sao? Ở đây cũng có thể xem được.” Úc Đình Chi đi đến bên cạnh Mạnh Trì, nghe thấy Mạnh Trì nói với mình.
“Chẳng qua hôm nay không phải ngày mở cửa, không thể để quá nhiều người vào.” Mạnh Trì lại hỏi, “Nếu anh muốn xem, có thể xem trước.”
Úc Đình Chi cười: “Đây có được coi là đặc quyền mà cậu cho tôi không?”
Mạnh Trì từ chối trả lời, nhẹ nhàng ấn trên màn hình điều khiển chọn ra bộ phim về lễ tế trà.
Đoạn phim về lễ tế trà này dùng hình thức phim tài liệu ghi lại toàn bộ quá trình cúng trà, bao gồm cả nguồn gốc của lễ tế trà và sự phát triển trong những năm gần đây. Nếu không có hứng thú với việc này, thật ra xem cũng có hơi nhàm chán, dù sao xem phim tài liệu còn lâu mới có thể sánh với việc tự mình tham gia, tự mình cảm nhận.
Lúc đi ra, Tống Mân trực tiếp nói “Xem như thế có hơi chán thật.”
Trần Ngạn cười: “Loạt hoạt động này phải tự mình tham gia mới thú vị, không phải ngày mốt là ngày tế trà sao, đi xem một chút.”
Tống Mân: “Anh, anh có đi không?”

Tống Sâm gật đầu: “Nếu đã đến thì đi xem, không phải đình chi còn muốn dẫn sinh viên đi sao, đúng lúc đi cùng luôn.”
Úc Đình Chi nghiêng mắt nhìn Mạnh Trì: “Cậu đi không?”
Anh vừa hỏi câu này, mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn Mạnh Trì, ánh mắt Tống Sâm chợt ảm đạm thoáng chốc, nhưng ngay sau đó đã dời tầm mắt đi, như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.
“Đi xem một chút đi.” Mạnh Trì nói.
“Vậy lần này cậu phải chú ý đấy, đừng để những người đó cướp đi.” Trần Ngạn tỏ vẻ ghét bỏ nhắc nhở một câu.
Nhắc tới chuyện đã từng xảy ra, Mạnh Trì bất đắc dĩ chỉ biết đỡ trán.
Úc Đình Chi hỏi: “Là sao? Bị ai cướp đi cơ?”
Trần Ngạn nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, sau đó cười giải thích: “Thầy Úc, thầy không biết sao, phong tục trà ở nơi này ngoại trừ lễ tế trà ra còn có một loại gọi là “dùng trà”, nói nôm na ra chính là uống trà đính ước. Khi có hoạt động cúng trà, nếu như coi trọng ai thì hãy pha một tách trà cho người đó. Nếu đối phương uống thì có nghĩa người kia cũng có ý với mình, sau đó có thể cướp người mang đi kết hôn.”
“Cậu nói bậy bạ cái gì đấy?!” Kiểu giải thích thô tục này của Trần Ngạn, Mạnh Trì nghe được thì nhíu mày, nhìn ánh mắt khó hiểu của Úc Đình Chi, Mạnh Trì đành phải nói qua một lần với anh.
Trong “Thất tu thể bản thảo” của Minh Nhân Lang Anh có một đoạn minh hoạ như sau: “Trồng trà, không thể cấy ghép, cấy ghép thì không thể sống tiếp. Cho nên người con gái nhận sính lễ, gọi là dùng trà.”
(ý là: trồng cây trà thì chỉ trồng 1 lần từ hạt giống của nó mà thôi, không cấy ghép từ cây nọ sang cây kia được. Người con gái cũng như thế, “uống trà” của 1 người thì sẽ nhận lời cầu hôn của người đó, không uống trà của người khác nữa.)
Trong phong tục hôn nhân của người Hán ngày xưa, “dùng trà” có nghĩa là hứa hẹn kết hôn, giống như việc dâng trà trong lễ đính hôn vậy, đều có ý nghĩa “chỉ một”.
Mà bây giờ ở một số nơi vẫn còn tục “cướp hôn” từ xưa, nam nữ hai nhà trước ngày hứa gả, khi đó vẫn bảo cô gái ra ngoài lao động. Nhà trai cho người đến lén lút tiếp cận cô gái, sau đó đột nhiên “cướp” cô gái đi, vừa đi vừa la lớn “Nhà nào đó mời mọi người đến dùng trà!”. Người thân và bạn bè nhà gái nghe thấy tiếng sẽ nhanh chóng đuổi kịp để “đoạt” lại cô gái, sau đó mới ở nhà để chính thức cử hành lễ xuất giá.
Tây Trì trước giờ đã có phong tục này, chẳng qua theo nhịp sống hiện đại đã có một chút thay đổi. Bây giờ biến thành trong hoạt động tế trà, nam nữ trẻ tuổi sẽ tự tay pha một tách trà tặng cho người trong lòng, nếu đối phương uống tách trà đó sẽ coi như là cũng có tình với mình, người tặng trà sẽ nhân đó mà gọi bạn đến “cướp” người.
Đương nhiên xã hội văn minh, hoạt động kiểu này hơn nửa là tìm náo nhiệt, sẽ không thật sự loạn thành cục diện không kết hôn không được.
Lúc trước Mạnh Trì tham gia hoạt động tế trà không hiểu chuyện này, uống nhầm trà người ta đưa tới, cứ thế bị cướp đi, cả người bị nhiễm đầy nước hoa nữ mới chạy thoát được.
Trần Ngạn biết chuyện này là vì nghe được trong lúc dương tự nhạc nói chuyện phiếm, cho nên phong tục “cướp người” này hắn cũng chỉ hiểu nửa vời.
Mạnh Trì vừa nói như vậy, Úc Đình Chi đã hiểu được.
“Có nhiều người tặng trà cho cậu lắm ư?” Úc Đình Chi hỏi Mạnh Trì.
“Đúng đó, dã 0 của chúng ta, à nhầm,” Trần Ngạn vội sửa miệng, “Mạnh Trì đủ tiêu chuẩn như vậy, nam nữ đều đổ đó! Thầy Úc à, đến lúc đó thầy phải trông chừng cậu ấy cho kỹ đấy!”
Mạnh Trì: “…”
Dưới ánh mắt sắc lẹm của Mạnh Trì, Trần Ngạn nói xong đã co giò chạy mất.
Úc Đình Chi mặt mày mỉm cười nhìn Mạnh Trì: “Nếu không hay là thầy Mạnh đừng đi nữa?”
Mạnh Trì: “Thầy Úc này, anh lớn lên như vậy, hẳn là phải tự coi trọng bản thân mới đúng.”
Úc Đình Chi cười khẽ một tiếng, nhìn cậu một lát, bỗng hỏi: “Nếu có người cướp tôi đi, cậu có đoạt tôi lại không?”
Nhìn ánh mắt mỉm cười của Úc Đình Chi, gần như trong nháy mắt Mạnh Trì hiểu được ý tứ của anh. Cậu nhướng mày, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh sẽ bị cướp đi à?”
Lông mày Úc Đình Chi khẽ nhếch, chút sững sờ trong mắt biến mất, anh bỗng cười, một lát sau mới nói ra hai chữ, thêm vài phần trịnh trọng.
“Không đâu.”
Câu trả lời này khiến Mạnh Trì hài lòng, cậu cười cười, không nói gì nã. Lúc cậu xoay người đi ra khỏi sảnh phong tục trà, nhìn thấy Tống Sâm đứng cách đó không xa, cậu nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt đi luôn.
*
Sau khi rời khỏi sảnh phong tục trà, họ lại đi dạo sảnh về các sự kiện trà.
Điểm đặc biệt nhất ở khu này chính là, họ cho dựng hẳn một gian riêng để tưởng nhớ chuyên gia về trà của Tây Trì – Trương lão tiên sinh.
Trương lão tiên sinh là người của thế kỷ trước, một trong mười chuyên gia hàng đầu về trà của quốc gia, không chỉ nghiên cứu sâu rộng về trà, mà còn đóng góp rất lớn cho sự phát triển của giáo dục trà, nghiên cứu khoa học, sản xuất trà, ông còn thiết kế và tạo ra máy nhào trà bằng tay, thay đổi cách pha trà truyền thống.
Trong phòng triển lãm này trưng bày máy nhào trà do Trương lão tiên sinh thiết kế, từ bản thiết kế đầu tiên đến các phiên bản cải tiến đời thứ 4, lần lượt bày ở giữa phòng triển lãm. Ngoài ra, nơi này còn để lại bộ trà cụ ông từng dùng, cùng vô số tài liệu trân quý, bao gồm bản thảo thiết kế bằng tay của máy nhào trà, những ghi chú nghiên cứu và phát triển về trà viết bằng tay, v.v.
“Không nghĩ tới Trương lão tiên sinh còn là một nhà thư pháp.” Trần Ngạn nhìn mấy bức thư pháp treo trên tường, thuận miệng nói một câu.
Mạnh Trì gật đầu: “Xem như thế đi, ngoại trừ trà ra, Trương lão tiên sinh cũng rất thích thư pháp.”
Tống Sâm nhìn cậu một cái, sau đó nhìn mấy chữ được treo trên tường, mi tâm nhíu lại rất nhẹ. Nhìn một lát, anh quay đầu nhìn Úc Đình Chi: “Đình Chi, anh thấy thế nào?”
Úc Đình Chi nhìn kỹ mấy bức thư pháp kia, một lát sau mới mở miệng nói: “Bình thường.”
Mạnh Trì khẽ nhướng mày, mỉm cười nhìn Úc Đình Chi. Cậu không có mấy nghiên cứu gì về thư pháp, cũng không nhìn ra ngang dọc thế nào, nhưng ngược lại, cậu rất thưởng thức dáng vẻ Úc Đình Chi tự tin nói thẳng ra như thế.
Dù sao sau khi bước chân vào giới trà nghệ, cậu chưa từng nghe được ai nói nửa câu không tốt nào về vị lão thành của giới trà.
Tống Sâm cười gượng gật đầu: “Đúng là không được tính vào tác phẩm hay.”
“Các người một đám trẻ tuổi thì biết cái gì? Ở đây ngông cuồng bất kính với nghệ sĩ già như thế!” Một ông lão ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lướt qua Tống Sâm và Úc Đình Chi, “Bình thường? Hừ, cậu thì biết cái gì?”
Mạnh Trì nghe thế nhìn Úc Đình Chi một cái, không nhịn được cười ra tiếng, nhỏ giọng nói với Úc Đình Chi: “Thầy Úc, hay là anh nói thử xem, xem có thể thuyết phục người ta không?”
Úc Đình Chi nhìn cậu một cái: “Cậu còn muốn xem tôi cãi nhau với người ta à?”
Mạnh Trì nhướng mày: “Nghệ sĩ mà cũng cãi nhau sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.