Lúc Mạnh Trì đến Tây Trì đã gần trưa, từ chỗ Trần Ngạn mà cậu biết được Úc Đình Chi đang dẫn sinh viên đi tham quan Bảo tàng Văn hoá trà ở Tây Trì.
[Tống Mân và anh trai cậu ấy cũng ở đây, nói chuyện vô cùng vui vẻ.]
[Nếu còn không đến, cậu cũng không còn được coi là sư nương của tôi nữa đâu.]
Gửi xong tin này, Trần Ngạn còn lén chụp ảnh, chụp Úc Đình Chi và Tống Sâm đứng trước một bức tranh, nhìn nhau nói chuyện.
Vẻ mặt Úc Đình Chi thả lỏng, còn Tống Sâm thì mỉm cười, dáng vẻ nói cười ríu rít.
“Đàn anh Trần Ngạn?”
Ngón tay Trần Ngạn vừa mới gửi ảnh cho Mạnh Trì chợt dừng lại, nghe tiếng nhìn lên thì thấy chỗ vừa rồi hắn chụp lén, Tống Mân đang ngạc nhiên nhìn hắn.
“Anh cũng ở đây sao?” Tống Mân vui mừng hỏi.
Một tiếng gọi bất ngờ của cậu thành công khiến Úc Đình Chi và Tống Sâm đang nói chuyện vui vẻ nhìn sang hắn.
Trần Ngạn cười gượng một tiếng: “Tất nhiên là đến chơi rồi.”
Tống Mân gật đầu, lại hỏi: “Anh đứng trước cửa làm gì thế? Sao anh không vào trong?”
Bảo tàng Văn hoá trà ở Tây Trì bao gồm 5 không gian trưng bày tương đối độc lập và tương quan nhau, bao gồm lịch sử trà, chiết xuất trà, sự kiện trà, trà cụ và phong tục trà.
Các gian trưng bày theo thứ tự, đầu tiên là lịch sử trà, triển lãm ở đây lấy phát triển văn hoá trà làm chủ đạo, trưng bày một ít điển tịch ghi chép hoặc là tranh cổ, thể hiện những thời đại trước, cả văn hoá trà nơi cung đình lẫn dân gian, nhưng chủ yếu là trưng bày những nét đẹp của trà đạo nhà Minh và nhà Thanh.
Vị trí Trần Ngạn đứng vừa vặn là nơi giao nhau giữa sảnh lịch sử trà và sự kiện trà, nơi trưng bày hiện vật gần hắn nhất cũng cách khoảng chừng nửa thước.
*nửa thước ~ 17cm
“Đợi người ấy mà.” Trần Ngạn cất điện thoại, thấy Úc Đình Chi đi đến thì gọi một tiếng “Thầy Úc”.
Úc Đình Chi hơi gật đầu, Tống Mân chỉ sang Tống Sâm nói: “Đây là anh trai em, nói không chừng sau này cũng là thầy của anh.”
“Hả? Là sao?” Trần Ngạn sửng sốt, nghi ngờ nhìn sang Tống Sâm.
“Học kỳ tới anh trai em hẳn là sẽ đến khoa điêu khắc của trường chúng ta giảng dạy.” Tống Mân nói xong lại quay đầu nói với Tống Sâm, “Anh, đây là Trần Ngạn, là đàn anh cùng hội sinh viên với em.”
Tống Sâm cười gật đầu: “Lúc trước từng nghe tiểu Mân nhắc về cậu.”
Trần Ngạn lại sửng sốt, thành thật mà nói, dáng vẻ Tống Sâm cũng cực kỳ nổi bật, vóc dáng rất cao, chỉ thấp hơn Úc Đình Chi chừng 2 – 3 cm, anh mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng gạo, mặt mày thanh tú, khí chất ôn nhuận, khiến Trần Ngạn nhớ đến câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”.
*ý chỉ khí chất nho nhã, thanh tao giống ngọc, thế gian hiếm ai bì kịp
Tống Sâm có khí chất quý phái khác với kiểu lạnh lùng của Úc Đình Chi, mặt mày có vẻ dịu dàng hơn một chút, cảm giác thân thiện dễ gần, hai người đứng chung một chỗ lại có vài phần hoà hợp.
Chỉ sợ đến trường dạy học là giả, muốn gương vỡ lại lành mới là thật.
Xem như dã 0 gặp phải đối thủ rồi.
Trần Ngạn nghĩ thầm trong lòng.
“Anh chờ Chu Vãn ở đây sao? Nhưng tiết của họ chỉ đến bảo tàng vào chiều thôi.” Tống Mân nói.
“Ai chờ hắn!” Trần Ngạn vừa nghe thấy cái tên này là tức giận, “Tôi chờ Mạnh Trì, đi dạo bảo tàng văn hoá trà phải tìm một người am hiểu đi cùng, đúng không?”
Lúc nói lời này, Trần Ngạn thoáng liếc nhìn Úc Đình Chi một cái.
Tống Mân còn chưa mở miệng, Úc Đình Chi đã hỏi trước: “Cậu ấy quay lại Tây Trì sao?”
Chậc, vẫn rất để ý mà, xem ra dã 0 của chúng ta cũng không phải không có cơ hội.
“Đúng vậy.” Trần Ngạn nghĩ thầm, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, “Chắc là sắp đến rồi.”
Ga tàu cao tốc Tây Trì cách bảo tàng không xa, khoảng tầm 10 phút sau, Mạnh Trì đã đến cửa bảo tàng.
Lúc này, Úc Đình Chi đang đứng trước một bức tranh chân dung “Điệu đàn thu kiếm”, nghe Tống Sâm nói hồi đi bảo tàng nghệ thuật Nelson Aikings ở nước ngoài may mắn thấy được bút tích thực.
“Nhìn thấy bức tranh đó, em lại nghĩ đến lúc còn học đại học, ở bảo tàng Cố Cung nhìn thấy bức “Phất phiến sĩ nữ đồ”. Lúc ấy anh còn tranh luận với một học giả đang tham quan xem Châu Phưởng và Trương Huyên ai có kỹ năng cao hơn.” Vẻ mặt Tống Sâm lộ ra chút hoài niệm, nhìn Úc Đình Chi nói, “Anh cảm thấy Châu Phưởng tốt hơn.”
Khi đó Úc Đình Chi còn đang học đại học, nói là tranh luận thì không hẳn, anh chỉ thuận miệng phát biểu ý kiến của mình.
Úc Đình Chi: “Tuy rằng Châu Phưởng noi theo Trương Huyên, nhưng trên phương diện sáng tạo và thể hiện cảnh nữ nhi, thì có hồn hơn so với Trương Huyên một chút…”
“Không chỉ giống nhau ở biểu đạt, mà còn giống nhau ở tinh thần.” Tống Sâm cười bổ sung lại câu nói mà Úc Đình Chi từng nói, “Như thấy chuyện kỳ tình.”
Úc Đình Chi nhìn anh một cái, khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Mạnh Trì vừa vào cửa, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.
Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Úc Đình Chi, nhưng vẫn cảm thấy chói mắt như lần đầu tiên.
“Ở đây!” Trần Ngạn nhìn thấy Mạnh Trì, bèn phất tay ra hiệu với cậu.
Một tiếng này cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Úc Đình Chi và Tống Sâm, Úc Đình Chi quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Trì. Nụ cười còn sót lại trên khoé môi anh từ từ thu lại, khôi phục thành gương mặt lạnh lùng thường ngày.
“Cậu mà đến chậm tí nữa, đến cơm trưa cũng chả còn mà ăn!” Trần Ngạn nói bóng nói gió một câu.
Mạnh Trì cười một tiếng, ánh mắt đảo qua ba người đang nhìn mình, cuối cùng dừng lại trên người Tống Mân.
“Thầy Mạnh,” Tống Mân nặn ra một khuôn mặt tươi cười với cậu, “Đã lâu không gặp.”
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi Mạnh Trì bị từ chối trong quán bar, Tống Mân có hơi ngượng ngùng, đổi lại cách xưng hô đầy khách khí.
“Là rất lâu rồi.” Mạnh Trì ngược lại cực kỳ thong dong đáp, sau đó nhìn sang Tống Sâm bên kia, “Đây là anh trai cậu đúng không? Trông rất giống cậu.”
Tống Mân gật đầu, lại giới thiệu Mạnh Trì với Tống Sâm: “Đây là thầy Mạnh, tuy rằng em gọi là thầy, nhưng thầy ấy không phải thầy giáo, mà là nghệ nhân trà.”
Tống Sâm hơi nhướng mày, mỉm cười với cậu: “Chào cậu, tôi là Tống Sâm.”
Mạnh Trì: “Mạnh Trì.”
Mấy người chào hỏi qua một lượt xong, Mạnh Trì bây giờ mới chuyển ánh mắt lên người Úc Đình Chi vẫn đăm đăm nhìn mình nãy giờ, mỉm cười hỏi: “Thầy Úc, anh nhìn tôi mãi làm gì?”
“Không phải nói không quay lại sao?” Úc Đình Chi hỏi, “Sao bỗng nhiên lại về thế?”
Mạnh Trì nhếch môi cười với anh, hỏi ngược lại: “Anh không muốn tôi trở về ư?”
Úc Đình Chi: “Không phải.”
Mạnh Trì cười một tiếng, giải thích: “Kế hoạch có chút thay đổi, tên nhóc Trần Ngạn này một hai phải gọi tôi đến.”
Trần Ngạn: “…” Mẹ nó tôi gọi cậu lúc nào cơ?
Úc Đình Chi mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua Trần Ngạn, không hiểu sao Trần Ngạn thấy có hơi sợ hãi, giống như ở trên lớp phạm lỗi bị thầy giáo lạnh lùng liếc qua ấy, run rẩy-ing.
“Đi thôi, chúng ta đến xem triển lãm, không phải đến nói chuyện phiếm.” Trần Ngạn dời tầm mắt, đẩy Tống Mân vẫn đang ngẩn người nhìn Úc Đình Chi và Mạnh Trì đi, bước vào bên trong đầu tiên, vẫn không quên quay lại gọi một bóng đèn khác, “Anh trai Tống, đi nhanh nào.”
Vẻ mặt Tống Mân cổ quái: “Anh gọi anh trai em là anh trai Tống???” (Trần Ngạn gọi là Tống ca ca)
Trần Ngạn: “Nếu không thì gọi là gì? Không phải bây giờ anh ấy vẫn chưa là giảng viên à?”
Tống Mân: “… Anh đổi cái khác đi.”
Trần Ngạn hừ cười một tiếng: “Anh trai cậu còn không có ý kiến, cậu ý kiến gì chứ?”
Tống Sâm không rảnh quan tâm chuyện xưng hô của Trần Ngạn, ánh mắt anh nhìn qua nhìn lại giữa Úc Đình Chi và Mạnh Trì, sau đó mở miệng gọi một tiếng “Đình Chi”. Khi họ nhìn qua, anh mới nhìn sang Mạnh Trì nói: “Chúng ta cũng vào đi.”
Đuôi lông mày Mạnh Trì nhướng lên rất nhẹ, sau đó cất bước đi đến chỗ Trần Ngạn.
Ở sảnh lịch sử trà, lấy cây trà đã ngàn năm tuổi làm gốc, sau đó bắt đầu từ câu chuyện nếm thử trăm vị cỏ cây của Thần Nông, trưng bày những đồ uống thô sơ, rồi đến bộ trà cụ cung đình tinh xảo, di tích lịch sử của văn hoá trà, cũng như bài thơ về trà và những nghiên cứu quan trọng khác qua từng triều đại.
Đoàn người đi vào sâu trong sảnh lịch sử trà, ngoại trừ Trần Ngạn và Tống Mân đi xa hơn chút, thì khoảng cách giữa Tống Sâm, Mạnh Trì và Úc Đình Chi không quá nửa thước, không nhanh không chậm dạo quanh phòng triển lãm.
Tống Sâm khi thì nhìn quanh bốn phía, khi thì dừng chân đứng ngắm, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu với Úc Đình Chi ở một số đồ trưng bày. Mạnh Trì vừa dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vừa đọc tin nhắn Trần Ngạn gửi cho mình trong điện thoại.
[Cậu phải cố gắng hơn nữa, tình địch này của cậu là có chuẩn bị mà đến đấy!]
Mạnh Trì gõ bàn phím hỏi một câu [Có ý gì?]
Trần Ngạn lại kể hết chuyện Tống Sâm có khả năng sẽ đến Đại học Trạch Vu giảng dạy.
Chậc, xem ra thật đúng là đến để tái hợp à?
Mạnh Trì nghĩ, ngước mắt nhìn thoáng qua Tống Sâm đứng bên cạnh tủ trưng bày, lúc thu hồi tầm mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt Úc Đình Chi nhìn sang.
“Thầy Mạnh, cậu rất bận rộn sao?” Úc Đình Chi hỏi cậu.
Nghe được xưng hô này, trong lòng Mạnh Trì hiện lên chút vi diệu: “Không có đâu.”
Úc Đình Chi liếc nhìn điện thoại của cậu: “Hình như cậu không mấy hứng thú với những hiện vật này, không phải nói đến xem triển lãm sao?”
“Cậu Mạnh đây nếu là nghệ nhân trà, hẳn là hiểu rất rõ những thứ này chứ?” Tống Sâm đúng lúc mở miệng.
Mạnh Trì cười cười: “Đúng, tôi đến nơi này vài lần rồi, những hiện vật này cũng xem qua rất nhiều lần nữa.”
Úc Đình Chi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Còn tôi chưa từng xem qua.” (ghen thì nói mịa ik bày đặt xem rồi với chả chưa xem:v)
Không đợi Mạnh Trì mở miệng, Úc Đình Chi lại nói: “Cậu hiểu biết nhiều, không giới thiệu chút cho tôi ư?”
Mạnh Trì đối mắt với Úc Đình Chi, ánh mắt hơi nheo lại hiện ra chút ý cười, im lặng không nói gì.
Bọn họ lặng lẽ nhìn nhau, giống như đang thăm dò, lại như đang giằng co.
Úc Đình Chi và Mạnh Trì nhìn nhau khoảng bốn năm giây, cuối cùng vẫn là Mạnh Trì thua trận, cậu cười khẽ một tiếng, cất điện thoại vào túi, làm 1 hướng dẫn viên, giới thiệu từ nguồn gốc cây trà đến văn hoá trà thời Đường Tống.
Tầm mắt Tống Sâm lại xoay quanh hai người, mi tâm khẽ nhíu lại, cảm thấy có chút gì đó. Anh lẳng lặng nghe Mạnh Trì nói chuyện, nhưng đáy mắt vẫn dừng trên người Úc Đình Chi đang đặt câu hỏi nãy giờ.
Ngoài trà cụ thời Đường Tống, gian trưng bày còn có những bức tranh nổi tiếng liên quan đến trà thời này được phục dựng lại.
Đi đến nơi đặt tranh, lời nói của Tống Sâm mới bắt đầu nhiều hơn, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Úc Đình Chi về thư pháp, cách viết, hiển nhiên là nghiên cứu rất sâu về lịch sử mỹ thuật.
“Nhà Đường được coi là thời kỳ khởi nguồn thực sự của văn hoá trà, còn thực sự thịnh hành là trong thời nhà Tống, một số người nói rằng văn hoá trà là…”
“Hưng với Đường, thịnh với Tống.” Không đợi Mạnh Trì nói xong, Tống Sâm đã tiếp lời.
“Không sai.” Mạnh Trì mỉm cười gật đầu.
Tống Sâm lại nhìn Úc Đình Chi: “Người xưa vẽ tranh dường như cũng giống vậy.”
“Không, người xưa vẽ tranh chỉ có thể nói là bắt đầu từ Đường, hưng thịnh ở Tống.” Úc Đình Chi nói.
Tống Sâm cười cười, lại nói tiếp về nghệ thuật hội hoạ thời Đường Tống.
Đối với những thứ này Mạnh Trì không hiểu rõ, cũng không xen vào, Trần Ngạn thấy tình huống không đúng, bèn chạy đến kéo Mạnh Trì đến trước máy bán hàng tự động ở bên cạnh.
“Thế nào, tình địch này có phải có chút tiền đồ đúng không?” Trần Ngạn nói, “Tôi vừa hỏi Tống Mân, Tống Sâm học điêu khắc, hồi học đại học cùng một khoa với thầy Úc. Khi đó hai người họ quen nhau, hình như còn là mối tình đầu, sau đó Tống Sâm muốn ra nước ngoài học chuyên sâu, thầy Úc không đi, hai người mới chấm dứt.”
Mạnh Trì vừa mua nước, vừa lẳng lặng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ lặp lại từ “mối tình đầu”.
“Đúng đó, mối tình đầu.” Trần Ngạn chậc chậc một tiếng, đáy mắt liếc nhìn sang Tống Sâm, vừa lúc thấy Úc Đình Chi quay sang đây nhìn, cảm giác chột dạ bị bắt bí lại xuất hiện.
Mạnh Trì bỗng cười khẽ một tiếng: “Trong lòng tôi hiểu rõ, cậu đừng lo lắng.”
“Được rồi.” Trần Ngạn nhìn dáng vẻ tự tin của cậu, không nói gì nữa.
Mạnh Trì lấy chai nước khoáng mình mua từ trong khay ra, nói với Trần Ngạn một câu “Đi hỏi xem Tống Mân với anh trai cậu ấy uống gì”, nhưng trả lời cậu lại là giọng của Úc Đình Chi.
“Sao không hỏi tôi nữa?”
Mạnh Trì vừa quay đầu đã nhìn thấy Úc Đình Chi đi đến bên cạnh mình, còn Trần Ngạn thì đến cạnh Tống Sâm bắt chuyện với anh.
Mạnh Trì cười một tiếng, hỏi Úc Đình Chi: “Vậy anh muốn uống gì?”
Úc Đình Chi: “Nước khoáng.”
Mạnh Trì đang muốn ấn nút nước khoáng, Úc Đình Chi lại cầm lấy chai nước cậu vừa mới uống lên: “Không phải có đây rồi sao?”
Mạnh Trì nhướng mày, lẳng lặng nhìn anh mở nắp chai, uống một ngụm nước đúng chỗ mà môi cậu vừa chạm vào.
Chờ máy bán hàng đẩy đồ uống ra, Mạnh Trì bỗng mở miệng: “Thầy Úc này, tôi thấy anh hình như cũng không có hứng thú gì mấy với triển lãm này đâu.”
Nói xong cậu dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua nhìn Úc Đình Chi một cái, giọng nói như kéo dài ra: “Ánh mắt cứ dính trên người tôi mãi.”
Úc Đình Chi không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu đột nhiên chạy đến, thật sự chỉ là vì Trần Ngạn gọi đến thôi sao?”
Biểu cảm trên mặt Mạnh Trì khựng lại thoáng chốc, chợt cậu nghiêng mắt nhìn Úc Đình Chi, hai ba giây sau mới nói: “Thật ra cũng không hẳn do thế.”
“Hửm?” Đuôi lông mày Úc Đình Chi khẽ nhíu, chờ cậu nói hết.
Giữa lúc mí mắt vừa hạ xuống, ánh mắt Mạnh Trì bỗng nhiên trở nên rõ ràng trong suốt, giống như nước xoáy cuốn lấy đôi mắt Úc Đình Chi.
Cậu xoay người đối mặt với anh, nghiêng đầu dựa vào máy bán nước, nhếch môi cười đầy mập mờ: “Tôi đến, chủ yếu là để lấy đồ của tôi đi, miễn cho bị người ta nửa đường chặn mất.”
–