“Cậu nghĩ nếu như tôi chết đi cậu sẽ có kết cục tốt hơn sao?” cô ngồi xuống vươn tay bóp lấy cằm Mạt Nhi bắt cô ấy nhìn thẳng vào mình. “Ít nhất những người vô tội sẽ không vì cậu mà chết, tôi cũng không rơi vào hoàn cảnh này” cô ấy gằn giọng dường như hận không thể bóp chết cô ngay lúc này. “Cậu có biết tại sao cậu không bao giờ có thể hơn tôi được không?” cô nói giọng đầy thách thức “Tại vì tôi không phụ thuộc vào số phận càng không đổ lỗi cho nó, thứ gây lên tội lỗi là con người”.
Cô nói rồi gọi một người mang tới một cây kéo, cô chầm chậm nâng mái tóc đen dài của Mạt Nhi lên rồi nói: “Số phận đã cho cậu một mái tóc hoàn hảo, đen dài mượt mà khiến cho cậu trở lên dịu dàng ngọt ngào trước mặt mọi người. Tôi cũng đã từng rất thích mái tóc này nhưng bây giờ nhìn nó lại chướng mắt và xấu xí đến vậy”. Cô nói xong rồi cắt một mảng tóc dài của Mạt Nhi, “Cậu làm gì vậy hả, thả tôi ra, thả tôi ra...” cô ấy gào thét rồi dãy dụa khiến mũi kéo xoẹt qua mặt tạo lên một vết thương nhỏ. “Đừng dãy dụa nếu không, không chỉ mái tóc được mọi người yêu thích này mà cả gương mặt hiền hòa này cũng sẽ trở lên chướng mắt đấy”.
Mạt Nhi bấm chặt môi rơi nước mắt nhưng lại không nói thêm lời nào chỉ nhìn cô với ánh mắt hận thù, “Hãy nhớ kỹ cảm giác tủi nhục này, Thượng Đế cho cậu một mái tóc đẹp nhưng tôi là người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106288/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.