Từ Lâm Thịnh cho đến Mạt Nhi hay cả Lệ Thoái họ đều không có quyền chỉ trích cô, bản thân mình sống không tốt lại đổ lỗi vì người khác có cuộc sống tốt hơn đâu ra cái định lý đó. Cô nắm lấy cổ Mạt Nhi rồi nói với giọng lạnh lùng “Vậy rồi sao, đó cũng chính là lí do cậu hại chết mẹ và ông ngoại tôi sao?”. “Tôi chỉ có cuộc sống tốt hơn cậu, cậu nhìn thấy tôi đã gai mắt vậy cậu giết người thân của tôi khi tôi nhìn thấy cậu cậu nghĩ tôi như thế nào”. Cô ấy trợn mắt nhìn cô với vẻ mặt yếu đuối và bắt đầu khó thở không ngừng đánh vào tay cô.
Cô lập tức nghiêng người đẩy Mạt Nhi ra sát lan can rồi đẩy mạnh thân trên của cô ấy ra bên ngoài, cô ấy bắt đầu hoảng sợ nói “Lệ Đan...cậu bị điên rồi sao, cậu dám giết tôi sao...?”. Cô cười lạnh nói “Cậu quên rồi sao, tôi luôn luôn thích giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực đặc biệt với những con người thích dùng thủ đoạn như cậu”. Cô nói rồi nới lỏng tay ra như thể để Mạt Nhi rơi xuống, cô ấy hoảng loạn khóc lớn rồi cầu xin “Đừng...Đừng...Lệ Đan...tôi sai rồi...tôi xin lỗi...tha lỗi cho tôi đừng giết tôi...”. “Được thôi tôi ghi nhận lời xin lỗi của cậu” cô cười nhẹ rồi kéo cô ấy vào lại sân thường nhưng một giây sau liền thô bạo đẩy cô ấy ngã xuống đất “Nhưng tôi không chấp nhận”.
Ngày hôm sau khi vừa đến tập đoàn cô đã nghe mọi người bàn tán rất nhiều về việc Mạt Nhi xảy thai cũng như việc Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106283/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.