“Có chuyện gì?” cô lạnh lùng nhìn anh ngồi đối diện và nói, “Anh sẽ giúp em trả thù Lệ Thoái” ánh mắt anh khiên định và tràn đầy sự yêu thương nhìn cô. “Tôi không nghĩ tôi và Lâm thiếu lại có cùng chung kẻ thù với lại vợ anh vừa xảy thai anh đã vội trở mặt với nhà vợ có vẻ hơi tuyệt tình”. “Từ trước đến giờ người anh muốn cưới là em Lệ Đan, em vẫn luôn là thế giới của anh chỉ là trước đây có đứa bé...”. Cô cười lạnh cho người đàn ông bất lực ngồi trước mặt, anh mang bộ dạng này quay lại với cô không phải rất hèn hạ hay sao. “Tôi đang tiếp xúc với thân phận anh là con rể của Lệ gia còn nếu anh tới với thân phận khác thì xin lỗi tôi không có hứng thú”.
“Tại sao trước giờ em luôn tuyệt tình như vậy, tại sao không bao giờ cho phép anh bước vào thế giới của em?” anh nhàn nhạt nói với nụ cười bi thương. “Nhưng tôi cũng chưa từng cho ai bước vào thế giới của hai chúng ta” tình cảm là thứ gì chứ nói bỏ là bỏ nói tới là tới được sao. Họ thành ra như ngày hôm nay chưa bao giờ là điều cô mong muốn, là họ bỏ cô mà đi trước họ tổn thương cô trước cô chỉ là người không thể chịu đựng được tổn thương mà thôi.
Tối hôm đó đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hòa An nhưng khi cô nhấc máy lại là giọng của Mạt Nhi “Cậu biết tôi đang ở đâu đúng không, lập tức tới ngay đi”. Cô lên xe đi thẳng tới bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106282/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.