“A” cô la lên một tiếng rồi lại hơi ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh, từ nhỏ đến lớn việc cô sợ nhất chính là đau. Hầu như mọi lần bị thương trước cô đều hôn mê bất tỉnh và rồi tỉnh dậy ở bệnh viện với tình trạng thấm thuốc mê cho nên nói cô có nhớ gì về nỗi đau trước đó thì nó không hề có. Chỉ là từ khi mẹ chết cô thường xuyên bị thương nhiều hơn nhưng có lẽ nỗi đau tâm hồn quá lớn khiến thể xác cô luôn trong tình trạng tê liệt không cảm xúc.
Còn hiện tại cô cực kỳ tỉnh táo và giây thần kinh cũng vô cùng nhạy cảm, cô cảm nhận được rõ ràng khi ông bác sĩ lớn tuổi bấm tay vào mắt cá chân của cô khiến người cô căng cứng mà không kiềm chế được la lên. “Trầm phu nhân đã bị gãy mắt cá chân vô cùng nghiêm trọng, vì thanh sắt khá nặng và độ cao rơi nên gây tổn thương lớn”. Cô ngã mình ra sau một chút rồi gương mặt lộ ra sự bất mãn, đúng là xui xẻo không bao giờ đợi mình chuẩn bị rồi mới tới mà.
Chỉ vì câu “Phu nhân phải tĩnh dưỡng một tuần, tuyệt đối không được vận động mạnh và di chuyển nhiều” mà Trầm Mặc Ngôn nhốt cô trong phòng không cho cô đi đến bất cứ đâu. Nhìn mâm đồ ăn ngay trên giường và hắn ngồi chiếc ghế tựa bên cạnh mà lòng cô bức bối, khó chịu. Đã ba ngày nay cô thực sự như người bại liệt, ăn ngủ làm việc tại một chỗ nếu như cô không yêu cầu có thể hắn sẽ để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106276/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.