An Nhi vừa bất ngờ vừa lúng túng, nhưng lạ thay, cả tâm trí lẫn thể xác của cô đều không muốn từ chối cái ôm này. Cô chẳng đáp lại cũng chẳng đẩy ra, cứ như cái tượng đất nung cứng đờ ra đó.
Trường Phong rít một hơi sâu căng đầy lồng ngực, An Nhi nghe được nhịp tim của anh thình thịch vang bên tai mình. Cô hoàn toàn nằm trọn trong vòng tay anh. Gió thu lạnh lẽo lướt qua, An Nhi lại thấy ấm áp vô cùng.
Một lúc lâu, Trường Phong nới lỏng vòng tay, thả cô ra, rồi lùi lại vài bước. Anh tự biết mình lỗ mãn, liền lên tiếng:
"Xin lỗi em."
An Nhi ngường ngượng, sờ sờ mũi, cúi đầu rồi lại ngẩng lên. Cô bất giác giật mình, sếp tổng sao lại tiều tụy đến mức này? Ai hại lão thê thảm như thế chứ? Mới mấy ngày không gặp, lão như bị sụt mất mấy ký thịt, hốc mắt cũng thâm sâu đi nhiều. Trông lão đã già đi thêm, vẻ đẹp của chàng trai hàng hai trong thân xác hàng ba đã vơi đi không ít. Công ty xảy ra biến cố gì chăng? Cô mới nghỉ việc mấy bữa mà công ty phá sản luôn rồi hả?
"Sếp tổng? Anh... ổn không vậy?"
Trường Phong nhìn sâu vào mắt cô, giọng khàn khàn: "Không ổn."
"..."
"Anh bị cảm hả?"
Trường Phong lắc đầu. Được nhìn thấy cô bấy nhiêu đó anh đã mãn nguyện. Tối nay có thể kê cao gối mà yên giấc được rồi.
"Mau lên nhà đi."
An Nhi thấy biểu hiện của sếp tổng không đúng lắm. Vừa gặp đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cua-sau-nay/2658255/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.