Cô trở về tới nhà cũng 7h tối,bên công an nói với cô chờ họ điều tra rồi sẽ báo lại cô.Cả người cô đau nhức kinh khủng,bình thường đã mệt giờ còn mệt hơn.Lếch xác vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ xong cô nấu một ít cơm ăn lót dạ xong lên giường đi ngủ.
Buổi sáng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi nhưng cả người cô mệt mỏi không còn chút sức lực nào cả,đến ngón tay muốn cử động cũng không nổi,nước mắt cô chảy cô khômg biết vì sao nhưng cô cảm thấy bản thân đang quá sức bất lực.Cô gắng cử động tay lấy điện thoại cô nhấn số Lam.Tiếng chuông vang dài bên kia giọng còn ngáy ngủ lên tiếng.
"Alo"
\-Hic hic,Lam ơi tớ mệt lắm.Tớ không thể nào đứng dậy được,tớ mệt lắm Lam à.
\-Cậu đang ở đâu?
\-Tớ ở nhà.
\- Đợi tớ.
Chiếc điện thoại trên giường đã tắt máy,cô giờ chỉ biết nước mắt không tự chủ được cứ rơi mãi,tanh tanh là máu mũi của cô đang chảy,tay cô đã quá mệt cô cảm thấy kiệt sức dù chẳng làm gì cả.Cô ngất lịm đi mặc cho máu và nước mắt cứ đang tuôn chảy.
Cô bừng tỉnh,mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô khó chịu mà nhăn mặt.Tay cô đang ghim ống chuyền nước,xung quanh chẳng thấy ai cả.Lúc nãy cô ngất lịm đi ở nha sao giờ lại nằm đây hay là Lam đưa vào,mà sao Lam vào nhà hay vậy.Cô đang tự kiếm câu trả lời thì Lam đi vào với gương mặt vô cùng căng thẳng buồn bã.Cô liền hỏi Lam.
\-Là cậu đưa tớ đến đây à?
\-Ừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-the-di-cung-nhau-khong/3055383/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.