Chuyện gì đến cũng sẽ đến,không thể trốn tránh mãi được..Một tuần sau ngày cưới hai anh,mẹ cô-người mẹ dịu dàng mẫu mực- người vợ đảm đang ân cần yêu thương chồng con cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau hai tháng chống chọi với căn bệnh ung thư máu quái ác.Ngày hôm ấy cô đã khóc rất nhiều,trời đất như sụp đổ ngày mẹ cô ra đi.Cô khóc như chưa từng được khóc,không có nỗi đau nào hơn nỗi đau này.Ngày đưa mẹ ra nghĩa tang trời kéo mây đen tạo nên một nỗi buồn tang thương,có phải chăng ông trời cũng đang buồn thương cho gia đình cô.
"Mẹ hãy yên nghỉ nhé,cả nhà sẽ luôn nhớ về mẹ.Mẹ ơi"
Sau đám tang thì một tuần sau cô trở lại trường,khuôn mặt vui tươi mọi ngày thay thế bởi khuôn mặt u buồn,xanh xao đôi mắt ngân ngấn nước mắt.Chỉ cần một tác động thì sẽ lập tức tuôn trào.Bùi Chí Vĩnh cũng bên cạnh cô mọi lúc,lúc cô khóc anh cũng luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho cô an ủi chăm sóc cô.Sâu thẳm trong trái tim cô đã có hình ảnh anh,lúc cô cười anh cười lúc cô buồn anh an ủi,đám tang mẹ cô như muốn ngã quỵ là anh đã nắm lấy tay cô mà đỡ cô lên,mọi chuyện rối rắm trong đám tang một tay anh giải quyết chu toàn.Trái tim cô dần dần rung động bởi những hành động ân cần chu đáo cử chỉ nhẹ nhàng đó của anh.
Thế nhưng khi trái tim cô đang dần mở cửa chào đón anh thì buổi chiều hôm ấy anh hẹn cô đi uống nước rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,ánh mắt anh rất buồn,anh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-the-di-cung-nhau-khong/3055353/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.