Từ khi Đại Thiên Cẩu không nhìn được nữa, hắn với Yêu Hồ cũng chẳng còn ngủ cùng nhau.
Đại Thiên Cẩu nói, ban đêm hắn ngủ nông, muốn ngủ một mình cho đỡ phiền tới Yêu Hồ.
Đương nhiên là nói dối.
Yêu Hồ trầm mặc, chỉ cười, bảo được thôi.
Nhưng đêm đến, sau khi Đại Thiên Cẩu ngủ rồi, Yêu Hồ lại biến về hình tiểu hồ ly, rón rén tới bên gối Đại Thiên Cẩu, trộm gối đầu cùng hắn.
Đại Thiên Cẩu mấy lần sờ được lông hồ ly bên gối, lại coi như không biết gì.
Ánh trăng ngoài cửa phủ lên một người một hồ ly, cả hai đều ôm tâm sự nhưng không ai mở lời.
Sang năm mới, Yêu Hồ lại tới Hoa Đinh Châu.
Với bên ngoài, Hoa Đinh Châu chỉ mở mỗi năm một lần. Nhưng Yêu Hồ thì lúc nào cũng có thể lui tới.
Thanh Hành Đăng vẫn biếng nhác tựa trên cây đèn hoa lệ của nàng, bên cạnh là cây anh đào không bao giờ tàn. Trên cây anh đào vẫn buộc hàng vạn tấm hoa nguyệt xuân phong, hơi lắc lư trong gió.
Thấy Yêu Hồ đi tới, Thanh Hành Đăng cũng không ngạc nhiên, nàng đã sớm biết.
Nàng liếc nhìn Yêu Hồ, lấy ra một hộp gỗ dài dưới án thư, trên hộp điêu khắc một con phượng hoàng muốn vỗ cánh bay, thoang thoảng còn có mùi thơm lạ lùng như ảo mộng.
"Hoa phượng hoàng một ngàn năm mới nở hoa. Ta chỉ có một bông này. Khó khăn lắm mới giành được từ chỗ Hỏa Phượng Hoàng đấy." Thanh Hành Đăng nói.
Yêu Hồ mở hộp ra nhìn, một gốc cây toàn thân đỏ rực nằm trong hộp gỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chia-tay-di-cau-cao-ads/584463/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.