Đại Thiên Cẩu phát hiện hắn mù rồi.
Khi hắn mở mắt ra, lại chỉ thấy một mảnh tối tăm. Hắn còn tưởng đã tối rồi mà trong phòng chưa đốt đèn. Nhưng ngay lập tức hắn ý thức được chuyện đó là không thể nào.
Hắn cảm giác được có người cầm tay hắn, giọng mừng rỡ, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngươi tỉnh rồi."
Là giọng của Yêu Hồ.
Hắn quay đầu lại, lại chẳng thấy được gương mặt quen thuộc kia. Trước mắt hắn lúc này là một thế giới chỉ có màu đen không điểm dừng, như đêm tối không trăng không sao.
Hắn nghĩ thầm, à, thì ra là mù rồi.
Cũng biết được mạng mình dài ngắn đến đâu, trong lòng hắn cũng chẳng quá bi thương, chỉ thấy đáng tiếc.
Không thể thấy được cảnh đẹp nhân gian này, không nhìn được Yêu Hồ nữa.
Hắn vẫn không tự chủ được mà cầm tay Yêu Hồ, như một kẻ lang thang trong ngày đông gặp được hơi ấm.
Yêu Hồ cũng thấy hắn bất thường.
Y đưa tay ra trước mắt Đại Thiên Cẩu đung đưa mấy cái. Cặp mắt xanh biếc của hắn mở to, lại chẳng phản ứng gì với động tác của y.
Nhất thời tâm Yêu Hồ lạnh xuống.
Y nhớ tới lời Huỳnh Thảo từng nói, "Ma khí nhập thể, sẽ làm tổn thương cơ thể, có thể sẽ dẫn đến suy giảm ngũ giác."
Bây giờ, Đại Thiên Cẩu đã không nhìn được nữa.
Viền mắt Yêu Hồ đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhưng không hề rơi xuống, giả vờ buông lỏng nói, "Đại Thiên Cẩu đại nhân có khó chịu chỗ nào không? Y sư nói do ngài mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chia-tay-di-cau-cao-ads/584462/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.