Một người con gái nhỏ bé nằm giứa thảm cỏ đỏ, trên mặt là chiếc mũ rơm che nắng. Đang thư giãn nghỉ trưa liền nghe láo nháo tiếng hỏi
- Excuse me, do you know English?
Gia Hân đang nghỉ trưa yên bình nha, sao lại quấy rầy cô như vậy. Chậm chạp mở mắt, qua khe mũ, hiện lên bóng một người con trai ngoại quốc cao to, giọng Anh Anh đặc biệt trầm bổng.
- I don’t, can you ask someone else? (từ giờ tớ sẽ để hội thoại bằng tiếng Việt cho mọi người dễ hiểu nha^^) – Còn vô cùng ngái ngủ, cô khảng khái từ chối, hơn nữa, từ trước tới nay cô vốn không thích làm việc với người Anh gốc, chảnh thấy sợ.
- Cô gì ơi, ở đây chỉ có mình tôi và cô thôi, tôi đã đi bộ hơn 2 tiếng rồi mà vẫn không gặp được ai nói tiếng Anh cả, làm ơn đi mà – Anh ngạc nhiên một lúc mới có thể trả lời cô. Cô gái này thật kì lạ, rõ ràng có thể đáp lại vô cùng trôi chảy, đâu phải không hiểu anh nói gì chứ. Kệ đi, ở nơi này, gặp được người biết tiếng là may mắn rồi, anh quyết không tha cho cô đâu.
- Phiền phức muốn chết, anh không thấy tôi đang ngủ hả - Gia Hân tiếp tục càu nhàu, tâm trạng cô đã vô cùng tồi tệ, muốn ở một mình, lại có người tới hỏi chuyện, hiện tại cô đang kiềm chế hết sức rồi. Nhăn mặt, chiếc mũ của cô lệch ra sau, khiến khuôn mặt cô thoáng ẩn hiện sau vành chiếc mũ rộng.
- Vậy, tôi chờ tới khi cô ngủ xong rồi nói chuyện cũng được – Người con trai kia sảng khoái đáp, không để ý mình bị khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng nhuận kia hút hồn. Anh cảm thấy cô thật thú vị, không như những người khác lúc nhìn thấy anh, người thì trầm trồ như quan sát thú lạ trong sở thú, người lại làm thân quá mức, khiến chính anh cũng không cảm thấy tự nhiên.
Gia Hân không có hứng thú đáp lại với người còn khùng hơn cả mình, anh ta thích chờ thì cứ để anh chờ, cô giờ chỉ có một ý nghĩ muốn ngủ a~.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối. Nhỏm dậy định về nhà trọ, tim cô suýt nhảy ra ngoài, một bóng đen với hai chấm sáng thấy cô tỉnh liền lấy tay khều khều cô.
Ma!!! Trong lòng Gia Hân hét loạn, ngoài mặt lại không thốt nên lời, chỉ trân trân nhìn cái bỏng khổng lồ trước mặt.
- Cô gì ơi, là tôi đây mà, cô dậy rồi hả?
Giọng này, hình như lúc nằm mơ có nghe qua thì phải? Không phải cô mộng sao?
- Anh là thật hả? Ặc, nhầm – Thấy có gì đó không đúng lắm, cô đành hỏi lại – Anh vẫn đợi tôi hả, sao không tìm người khác?
- Tôi thấy ngủ ở đây cũng dễ chịu mà, nên ngủ cùng cô luôn, tôi lạc đường, hơn nữa xung quanh cô thấy vắng vẻ như vậy, làm gì có ai? – Anh nhún nhún vai, cô bắt anh chờ nên phải chịu trách nhiệm cho anh nha.
- Dù sao trời cũng tối rồi, nếu anh muốn tôi có thể dẫn anh về khu dân cư ở gần đây, anh có thể tìm nhà trọ và hướng dẫn viên – Gia Hân áy náy nói, thôi được, lần này là cô sai.
- Vậy cũng tốt – Nhìn cô không có vẻ gì là dân địa phương, anh đoán cô sẽ dẫn anh về gần nơi cô trọ, như thế là ngày ngày có cơ hội gặp lại cô rồi – Nói chuyện đã lâu mà không biết tên để cảm ơn, ngại quá.
- Tôi tên Trương Gia Hân, tên tiếng anh là Hana, anh muốn gọi tôi như thế nào cũng được – Gia Hân nhàn nhạt đáp.
- Tôi là Jayden, vô cùng hân hạnh được làm quen. Vậy tôi gọi cô là Hana nhé, tên đẹp lắm. – Thấy cô như không có hứng thú nói chuyện, anh liền hỏi tiếp – Cô đang đi nghỉ hay là người bản địa vậy?
- Tôi đang đi nghỉ thôi
- Trùng hợp vậy, tôi đang trong “gap year” nên đi du lịch nè – Anh cười – Cô định ở đây tới bao giờ?
- Tôi cũng rõ, chưa định kế hoạch gì hết – Dù sao đường về nhà cũng còn dài, trò chuyện với anh không phải là ý tồi.
- Tôi cũng thế, hay chúng ta đi cùng nhau nha – Anh hào hứng – Dù sao tôi cũng lạ văn hóa, có cô đi chung sẽ vui hơn nhiều.
- Ừm, cái này, để tôi suy nghĩ thêm chút được không? – Gia Hân định giành thời gian để suy nghĩ thấu đáo, giờ lại thêm một người, có phần khó nghĩ. Hơn nữa, anh và cô cũng không có quen biết gì.
Thấy bản thân có vẻ đường đột, anh cũng không ép cô nữa, liền nói sang chuyện khác. Anh kể cho cô về những vùng đất mình đã đi qua, chuyện mình gặp phải, cô luôn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn chen vài lời bình phẩm hóm hỉnh. Hai người sắp tới nơi, bỗng từ đâu xuất hiện vài người đàn ông to con trước mặt:
- Hì, chào cô em, cô em xinh đẹp đi đâu thế này?
Mặt Gia Hân vội lạnh đi vài phần, mấy tên chặn đường này đảm bảo không có ý tốt. Jayden tuy không hiểu người đàn ông trước mặt nói gì, nhưng nhìn biểu hiện của Gia Hân cũng có linh cảm không hay, anh tăng thêm vài phần cảnh giác.
- Sao lạnh lùng vậy, cô em? – Gã nhìn thấy độ cảnh giác của hai người tăng cao, càng cảm thấy kích thích – Được thôi, cô em và anh bạn ngoại quốc này muốn qua đường, chịu khó nộp anh ít phí đi. Đi chơi với người tình ngoại quốc thế kia, chắc em cũng dư dả lắm ha.
- Tránh qua một bên, từ đây tới khu dân cư không xa, có làm loạn cũng phải chọn chỗ chứ - Gia Hân bình tĩnh nói, cô cũng ở đây được 4-5 ngày rồi, cũng rành rẽ địa hình, nơi đây đúng là gần với chỗ trọ của cô thật, chỉ gần chạy được, cô có thể trốn thoát. Nhưng còn tên Jayden này. Đúng là cái rủi gặp cái rủi hơn. Cô cũng không muốn để anh lại đây. Cứ liều đã, tính tiếp.
Tên cướp như bị câu trả lời của Gia Hân tát vào mặt, cô dám ám chỉ hắn ngu sao, hắn đã làm cướp đường thâm niên 30 năm trong nghề rồi đó! Giận dữ trước lời của Gia Hân, hắn bất ngờ giơ tay định giáng cô một cái tát trời đánh. Không kịp né, cô chỉ còn cách rụt vai lại, giảm độ tiếp xúc của bản thân và cú tát đến mức tối thiểu. Một khắc mở mắt, liền thấy bàn tay ấy bị chặn giữa không trung.
- Không được đánh phụ nữ, càng không được phép động vào cô ấy – Jayden không thể nói tiếng bản địa, lúc này chỉ có thể nói tiếng anh, vô tình kích động những gã còn lại, hắn tưởng anh định đánh tên kia, liền giơ cây gậy chuẩn bị sẵn phang xuống.
- Jayden! – Lúc Gia Hân nhìn thấy quá muộn, cô chỉ có thể thét lên cảnh báo anh, nhưng vẫn không kịp, cú đánh khiến anh ngắc ngư mất một lúc.
Anh lao lên chặn mấy tên còn lại, kẻ cầm gậy kẻ đang giương dao lên, rồi quay lại nói với cô, chưa bao giờ anh cảm thấy may mắn mấy tên kia không biết tiếng anh đến thế:
- Tôi sẽ giữ chúng lại. Cô đi báo người khác tới cứu. Mau!
- Nhưng…anh – Gia Hân do dự.
- Tôi không sao, nếu giờ không có người về báo, sẽ còn nguy hiểm nữa. Nhanh lên
Lúc Gia Hân quay lại, mặt Jayden đã bầm dập không ít, chỉ có điều, lúc nhìn thấy cô anh cười vô cùng rạng rỡ, nói:
- Cô không sao, vậy là tốt rồi – Nói xong không hiểu vì bị đánh nhiều quá hay sợ quá, anh liền ngất đi.
Sau lần đó, Jayden rất hạnh phúc vì anh có người bạn đồng hành mới.
Cô quyết định dừng chân, anh cũng tạm gác “năm tạm gác” (gap year) của anh lại, tâm tâm niệm niệm ở cùng cô.
Ngày đầu năm đầu tiên cạnh nhau, nơi đất khách quê người, họ chia sẻ nụ hôn đầu tiên cùng nhau. Chính thức trở thành bạn trai bạn gái từ đó.
Hôm đó, anh tỏ tình, trời lâm thâm mưa, tập tành cả tháng mới có thể tỏ tình bằng ngôn ngữ của cô:
- Tôi thà làm một hồn ma, ở bên em như một linh hồn vất vưởng, hơn là lên thiên đàng mà không có em.
Cô nghe xong, vô cùng bình tĩnh, nhận xét một câu:
- Ý anh là số em chết đi chỉ có thể xuống địa ngục?
Anh ngớ người, không biết mình đã nói sai chỗ nào, thì cô thì thào với anh một câu:
- Nghĩa là, dù có xuống địa ngục em cũng kéo anh theo cùng – Gia Hân tinh nghịch nhìn anh, người con trai này đôi khi thật ngớ ngẩn, đến mức cô thực sự không dám từ chối anh nữa.
Dù ở cùng anh cô vẫn thấy trống rỗng, nhưng ít nhất, anh mang lại cho cuộc đời cô hơi ấm.
Chỉ là, không hiểu sao giữa cô và anh luôn có một khoảng cách vô cùng gần, mà cũng vô cùng xa. Đôi khi, anh hỏi về gia đình cô, về cuộc sống của cô trước đây, cô đều cười rồi chuyển qua chuyện khác.
Lúc đầu, anh cũng không bận tâm, nhưng linh cảm trong anh ngày càng lớn…
Một ngày đẹp trời, giữa sân trường đại học Hokkaido, một màn tỏ tình và hoa vô cùng lãng mạn, nam chính hoàn toàn không kém cực phẩm nam nhân chút nào. Chỉ có điều, nữ chính xin hãy cho cô thêm thời gian.
Tối đó, cô kể với Jayden về cuộc đời mình, trừ truyện trọng sinh, còn lại đều kể, chuyện kiếp này.
- Em nói đúng, anh có cảm giác người con trai đó lúc đầu không thích em, chỉ muốn trả ơn em thôi – Jayden lặng lẽ nói – chính vì vậy anh ta mới có thể tuyên bố lời ràng buộc em dễ dàng như thế.
- …
- Nhưng sau hai năm, anh cũng không rõ tình cảm của anh ta nữa.
- Không thể nào, anh ta còn làm ra chuyện như vậy – Gia Hân phản đối
- Anh không biết em trước đây thế nào, nhưng người con gái trước mặt anh, thực sự vô cùng khả ái, đáng yêu. Em luôn quan tâm chăm sóc tới người khác. Nhiều lúc là cố chấp. Mọi người đều thấy hành động của em vô cùng khó hiểu.
- … - Cô không ngờ Jayden lại hiểu cô tới vậy, Gia Hân chỉ lặng im nghe anh nói.
- Em còn nhớ, ngày đầu chúng ta gặp nhau, lúc chạy đi gọi người tới, em có biết, đầu gối cùng tay của em đều chảy máu không, cả đầu em cũng u lên một cục. Câu đầu tiên em thốt lên với anh là “Đồ ngốc, không tự lượng sức mình, sao lúc nào cũng như vậy?”
- … - Gia Hân bàng hoàng, cô không hề biết bản thân mình đã nói như vậy.
- Gia Hân à, lúc đó em nhìn thấy ai?
- Em, không phải, chỉ là…
- Em có biết, hàng đêm nằm cạnh anh, em vẫn khóc gọi tên “Triệt Hàn” không? – Jayden đau lòng nhìn cô, anh vốn biết mình chỉ là người thay thế.
- Em…
- Anh đã đặt vé về nước. Nếu em nguyện ý theo anh, thu dọn đồ đạc, mai về ra mắt gia đình cùng anh – Jayden trầm trầm nói, khuôn mặt của anh lúc này không rõ là vui hay buồn nữa – Thôi, em đi nghỉ đi, mai trả lời anh.
Jayden quay đi, thầm nghĩ trong lòng “Gia Hân à, em coi anh là người thay thế, nên vĩnh viễn anh không nói cho em biết, anh ta yêu em, nếu không sẽ không vì thế mà buồn phiền, không vì thế mà chỉ cần vài tấm hình đã đủ để anh ta cảm thấy bất an. Anh ta là điên cuồng yêu em, chính anh ta cũng không biết, không dám thừa nhận, sợ em không yêu anh ta. Anh ta sợ nếu biết em không còn yêu anh ta nữa, liền không thể trụ nổi mà gục ngã nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như thế, chỉ để gây sự chú ý của em.”
Gia Hân không ngủ cả tối đó.
Sáng hôm sau, khi cô xuống nhà, đã thấy đồ ăn sáng Jayden làm. Hai năm sống cùng nhau, đều là cô làm đồ ăn sáng, nên nhìn một bàn đầy đồ ăn, Gia Hân không khỏi ngạc nhiên. Trên bàn, một bức thư ngay ngắn đặt trên đĩa:
“Gia Hân,
Anh đi đây. Cảm ơn em về quãng thời gian vừa rồi. Anh thực sự vô cùng hạnh phúc.
Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức.
Tạm biệt em, có duyên sẽ gặp lại,
Jayden,
P/S: Bữa sáng này đảm bảo sẽ làm em hối tiếc cả cuộc đời về quyết định của mình >:))))))”
Gia Hân lặng lẽ khóc, thì ra trong lòng cô đã sớm có câu trả lời. Jayden cũng đã rõ. Anh luôn là người hiểu cô nhất, còn hơn cả chính bản thân cô nữa.
Nếu hôm qua cô chọn anh, cô đã hỏi giờ chuyến bay, cũng như anh ở đâu.
Mà cô, trừ bỏ việc anh nói giọng Anh Anh, đi bụi qua rất nhiều nước, ở lại cùng cô nơi này, mọi thứ đều không rõ.
Cảm ơn anh, Jayden. Cũng vô cùng xin lỗi anh.
Jayden nói đúng, bữa ăn hôm đó, thực sự vô cùng ngọt ngào, nhưng dư vị để lại, có chút đắng, có chút chua. Một người đàn ông nữa lại rời bỏ cuộc đời cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]