Giọng Gia Hân run lên, cái cảm giác tự tay vứt bỏ hạnh phúc của chính mình giống như lấy mảnh dao cùn cứa vào tay vậy. Không thể biện minh rằng mình vô ý. Chỉ có can tâm tình nguyện xé toạc bản thân ra, bằng phương thức tra tấn bản thân lâu nhất, đau đớn nhất.
Giờ cô đã hiểu, tại sao Mặc Giao trước đây tự kết thúc cuộc sống của mình. Có lẽ cảm giác đau một lần rồi thôi tốt hơn nhiều cứ dằn vặt thế này. Có trách, là cô yêu nhầm một người không có trái tim.
Tần ngần nhìn món quà cô tặng trên tay, Triệt Hàn không nói gì. Chính anh cũng không thể gọi tên thứ tình cảm trong lòng dành cho cô. Anh muốn ở bên cạnh cô. Cô cho anh một cuộc sống thanh bình yên ả. Nhưng liệu đó có phải thứ anh muốn? Sau lời cô nói, chính anh cũng không chắc về bản thân nữa. Nhìn lên lịch, anh chua xót mỉm cười, có những thứ, dù quay lại thời gian, cũng không thể thay đổi chăng?
Lần thứ hai, Gia Hân lặng lẽ rời khỏi căn hộ hai người đã từng chung sống. Lần này, anh không đuổi theo cô, cũng không giữ cô lại. Ngày đó, cô ngã xuống cầu thang nên không biết, trời mưa rất nhiều, cứ tầm tã dù đã bước vào tiết thu. Đến ông trời cũng muốn khóc cùng cô chăng?
Gia Hân ngồi lại hồi lâu trong căn hộ nhỏ của mẹ và cô. Mẹ đang đi du lịch với mẹ Lương nên giờ căn hộ chỉ trống trơn mình cô. Gia Hân ngồi khóc thật lâu, cái trùng sinh chết tiệt này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-nhe/3077565/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.