Sáng hôm sau.
Khi Hạ An thức dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ của Duy Khải.
Cô nằm gối đầu lên cánh tay của anh, được anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp.
Cả hai trên người đều không có lấy một mảnh vải, hoàn toàn trần trụi, chỉ có tấm chăn là thứ duy nhất có thể che chắn tất cả.
Khi cô cử động đã vô tình khiến cho Duy Khải thức giấc.
Anh mở mắt ra đã nhìn thấy người con gái ở trong lòng đang kéo tấm chăn lên che đi cơ thể của mình.
Có lẽ, cô không để ý là Duy Khải đã thức, lúc xoay qua thì mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ấy.
Giờ phút này cả hai như bị đứng hình, cứ nhìn vào đối phương mà không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Bất chợt, Hạ An nhớ ra điều gì đó, liền ngồi dậy nhìn dáo dác khắp phòng.
Duy Khải cứ nhìn vào cô, mà không hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của Hạ An dừng lại ở chiếc đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường.
Cô nhanh chóng cầm lấy nó, nhìn xong rồi thì hốt hoảng la lên:" 10 giờ rồi. "
Cô trễ giờ làm rồi.
Hạ An đặt lại đồng hồ ở chỗ cũ rồi vội vàng trèo xuống giường.
Duy Khải nghe cô la lên như thế thì cũng hiểu vấn đề, liền nắm lấy cánh tay cô, mà nói:" Anh còn ở đây, em hốt hoảng cái gì? "
Hạ An bây giờ mới khựng lại, xoay qua nhìn người bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3493276/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.