Giọng anh khàn khàn vang lên:" Hạ An, em đối xử tệ bạc với anh như vậy, anh nổi giận một chút cũng không được nữa sao? Vậy mà, em không thèm dỗ anh, em bỏ anh đi… đi đến tận 6 năm. "
Hạ An ngỡ ngàng.
Trong những giây phút của thời tuổi trẻ bồng bột, cô đã làm ra một việc không thể tha thứ được.
Cô cứ nghĩ rằng, tình cảm của những đứa trẻ con thì không đáng nhắc đến.
Tình yêu thời niên thiếu chẳng thể nào được bền lâu, khi lớn rồi thì sẽ quên hết thôi.
Nhưng cô đã sai.
Chính suy nghĩ đó của bản thân đã khiến cho chàng thiếu niên của cô phải sống trong nỗi nhớ nhung, tức giận, đau khổ suốt 6 năm trời.
Cô đưa tay lên vuốt ve gò má của chàng trai ấy, khẽ nói:" Xin lỗi! "
Nhưng Duy Khải bất ngờ gạt tay cô ra:" Không muốn nghe xin lỗi. "
Rồi anh vòng tay qua eo cô, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Hạ An đưa tay lên khẽ vuốt ve mái tóc của anh, kiên nhẫn dỗ dành:" Ngoan, đừng giận nữa! "
Hai bàn tay cô áp lên má anh, để anh nhìn thẳng vào mắt cô, trên môi cô khẽ nở một nụ cười.
Duy Khải có thể thấy được nụ cười của người con gái ấy rất đẹp.
Ánh mắt anh say đắm ngắm nhìn cô mãi, trái tim không chịu nghe lời, chỉ bởi vì nụ cười toả nắng của người con gái ấy mà đã bị lỗi nhịp.
Tình yêu của thời tuổi trẻ lại lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3491960/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.