Ngày hôm sau.
Khuya qua vì trằn trọc mãi không ngủ được nên sáng hôm nay Hạ An thức dậy có chút muộn hơn thường ngày.
Duy Khải hình như đã thức dậy từ lâu rồi, không thấy anh trong phòng.
Hạ An ngồi dậy gấp gọn chăn mềm của cô lại, xong rồi nhìn qua vách bên kia, thì thấy giường ngủ của Duy Khải rất lộn xộn.
Lần nào cũng vậy, anh ta ngủ xong thì không chịu gấp chăn lại gì cả, ngày nào cô cũng phải qua gấp lại giúp.
Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên tiếng bước chân, có người bước vào phòng.
Hạ An cứ ngỡ là Duy Khải mà quay qua định lên tiếng trách mắng anh ta ăn ở không gọn gàng rồi.
Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở trong phòng lại khiến cô giật mình.
Người đó không ai khác là bà nội của Duy Khải.
Ngày hôm qua, dượng Hải bảo là bà nội đã về rồi mà.
Tại sao đột nhiên lại quay trở lại?
Bà ấy đang có tính toán gì đây?
Giờ này thì dượng Hải và mẹ của cô đang ở cửa tiệm, Duy Anh cũng đã cứng cáp nên cũng ẵm ra ngoài tiệm luôn.
Trong nhà lúc này rất ít người.
Hạ An hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, không cần phải sợ.
Cùng lắm thì cũng chỉ là một bà già thôi, cần gì phải sợ.
Hạ An khẽ gọi:" Bà nội…"
Nhưng còn chưa nói được gì nữa thì đã bị bà ấy ngắt lời.
" Đừng có gọi tôi là bà nội. Trong cái nhà này người có tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3481779/chuong-47.html