Khang... Đừng giận nữa...
Mặc cho Tiết Nhu có nài nỉ thế nào, anh vẫn như một khúc gỗ nằm trên giường nhắm mắt không để tâm.
Chị hai biết tin anh và Tiết Nhu mới kết hôn nên mới muốn gài bẫy, nào ngờ anh thông minh tránh được còn con ngáo vợ thì ngu ngốc ghen tuông, không những thế vừa rồi khi anh nói chuyện điện thoại với Viễn Du cô còn phát ra những âm thanh khiến người nghe đỏ cả tai.
- Khang ơi... Chồng ơi...
Tiết Nhu mệt nhọc bày đủ trò để dỗ ngọt anh, nhưng kết quả nhận lại thì chỉ còn là sự lạnh nhạt. Tiết Nhu tung mền ra, cô nũng nịu:
- Khang, em lạnh...
Con người kia vẫn chẳng nhúc nhích.
- Lạnh quá, ôm em đi...
Chục lần như một Khang vẫn chẳng ná động gì. Tiết Nhu thầm thở dài, ai mà biết người đó là chị Du. Tự nhiên khi không đi lưu số chị mình tên "Mẹ" nếu không phải mẹ thì chỉ có thể là tình nhân...
Cô không đủ thông minh đến mức nghĩ Khang có thể lưu số điện thoại chị tên "Mẹ" luôn ấy.
Lần này có vẻ Khang giận cô thật rồi.
Chiêu cuối cùng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô không tin cô nặng vài giọt nước mắt mà Khang không hết giận.
Vừa nghĩ là làm ngay, nước mắt như có sẵn bên trong hốc mắt tự rưng rưng ra bên ngoài:
- Có người hết thương mình rồi... Người ta chê mình mập rồi... Không thèm quan tâm mình nữa rồi...
Ơ...? Như thế rồi anh vẫn nằm lì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001427/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.