Chương trước
Chương sau
Khang, ra siêu thị rước Nhu đi. Con bé lại để quên ví tiền rồi.

Anh vừa về đến nhà mở cửa ra mẹ đã nhanh chóng đẩy ngược anh ra ngoài như thể "không mang con dâu về thì mày ngủ ngoài đường".

Đúng là phải có cái gì đó tác động khiến Tiết Nhu sợ một lần là nhớ cả đời. Mặc dù đã rõ việc "bỏ nó đi" là việc bỏ hành nhưng Tiết Nhu vẫn cố gắng dậy sớm nấu bữa sáng, còn siêng năng đến mức giành đi chợ với mẹ cơ.

Siêng năng là thế nhưng cái tật bỏ não ở nhà vẫn không thể loại bỏ. Ra đến siêu thị mua đủ thứ món lại gọi về bảo không mang tiền, may mắn là Khang vừa đi làm về nếu không thì có mà đứng ở đó làm trò cười cho người ta.

Vì siêu thị cách nhà không xa nên cả hai cùng nhau đi bộ. Trên tuyến đường dài Tiết Nhu chỉ việc đi thư thả đi bên cạnh anh. Cô nhìn mà thấy thương Khang, đi làm về chưa được tắm rửa ăn uống đã phải chạy ra siêu thị bê con vợ về, đã thế giờ còn phải tay xách nách mang.

- Sao mày biết mà đến vậy?

Khang nghe thấy liền liếc mắt nhìn vợ mình. Cánh tay cứng cáp đưa ra choàng cổ cô, bước chân cả hai vẫn đều bước, giọng nói trầm ấm vang bên tai Tiết Nhu:

- Mày quên tao với mày có tâm linh tương thông à?

Tiết Nhu nghe xong bật cười đục vào người anh:

- Tâm linh tương thông hay là linh tinh lông tông?

Anh cốc nhẹ vào đầu cô:

- Đừng cụt hứng thế chứ, làm mất nhã hứng của bổn thiếu gia.

Khang ra vẻ chán nản, cô bật cười khúc khích nói bừa một câu:



- Nếu mày là thiếu gia thì tao là thiếu phu nhân nhỉ?

Khang tỏ vẻ bất ngờ trước câu nói của cô, anh bật cười đưa tay lên định đầu cô xoa xoa:

- Nay vợ anh thông minh thế cơ à.

Tiết Nhu cười đến đỏ cả mặt, cô đá "nhẹ" vào chân anh. Cứ chọc cho cô cười mãi, không chọc cười thì chọc cô điên tiết, chẳng bao giờ bình yên được với anh.

Nhà cô và anh vốn dỗi rất bình thường. Không nghèo khổ, không giàu có, có thể xem là khá giả đủ ăn đủ mặc. Khang là một kĩ sư phần mềm, anh rất giỏi nha. Lương một tháng cũng rất cao. Còn Tiết Nhu cô, học xong đại học thì còn ăn bám cha mẹ, bây giờ thì ăn bám thằng chồng.

Mãi mê nói chuyện đùa giỡn thì cũng đã về đến nhà. Tiết Nhu xung phong muốn cầm phụ đồ vào nhưng lại bị anh cự tuyệt:

- Mày cầm có nước mang đi bỏ hết.

Đây là nói cô hậu đậu không làm việc gì ra hồn ư? Có thằng chồng thế này thì nên đi luộc hay đi hấp?

Tuyết Nhan ở bên trong nghe thấy tiếng anh và cô thì bước ra mở cửa, bà thật sự là sợ hai cái đứa này.

Hai đứa vừa đi đến đầu đường là bà đã nghe giọng cười oan oát, bà sợ hôm nào hai đứa giỡn hăng quá quên mất Tiết Nhu đang có bầu thì mang họa.

Dạo trước, bà cũng nhờ đi siêu thị mà khi về Tiết Nhu đã trầy xước mấy đường, Viễn Khang cũng chẳng ngoại lệ y như rằng hai đứa đánh nhau ngoài siêu thị ấy. Từ đó bà chẳng dám nhờ hai đứa đi nữa. Hôm nay may mắn hai đứa trở về vẫn còn nguyên vẹn.

- Mang vào trong đi, thức ăn mẹ nấu xong cả rồi, tắm rửa rồi ra ăn.



Bà dặn dò vài câu rồi tiếp tục ngồi vào sô pha xem ti vi.

Tiết Nhu cất đồ đâu vào đó rồi liền chạy đến ôm lấy Khang. Gò má mềm mại chạm vào lớp áo sơ mi bên ngoài, tuy vậy nhưng cô vẫn cảm nhận rõ hơi ấm quen thuộc và độ mềm mại của vòm ngực ấy.

- Ôi, xa cách sáng giờ. Tao nhớ mày chết đi được.

Vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn vừa mò vào trong áo anh biến thái bóp ngực anh. Vẫn là hơi ấm quen thuộc, rất dễ chịu.

Gương mặt Tiết Nhu hiện rõ vẻ thỏa mãn, Viễn Khang cũng ngoan ngoãn đứng yên để cô sờ xoạt, anh đã quá quen với cái kiểu biến thái này. Gần mười năm, hầu như ngày nào cô cũng mon men cơ thể anh, như kiểu không sờ chịu không nổi. Nhưng như thế thì anh rất thích!

Viễn Khang búng nhẹ vào tráng cô, ngay lập tức chiếc má bánh bao phồng ra khiến anh phải bật cười vì độ đáng yêu. Không kìm chế nổi liền cúi xuống hôn tới tấp lấy đôi gò má bánh bao kia.

Tiết Nhu mỉm cười hưởng thụ, được hôn thế này ai mà chả thích cho được.

Cô nhân cơ hội liền ôm cổ đu lên người Khang, chân tự động vắt ngang hông anh. Tiết Nhu tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh, cô còn biến thái đến mức cúi xuống liếm láp chiếc cổ trắng bóc, giọng điệu mê mẩn:

- Mày thơm quá... Cả ngày ở nhà chỉ để nhớ mày!

Khang bật cười vỗ nhẹ vào mông cô:

- Mày nhớ tao hay mày nhớ cơ thể tao?

Tiết Nhu bật cười bẻn lẻn:

- Tao nhớ mày, nhớ cơ thể của mày, nhớ mùi hương của mày, nhớ luôn cả "cậu em" của mày, hihi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.