Hoặc là anh ăn em cũng được. Em tình nguyện dâng hiến!
Viễn Khang bật cười,anh cốc nhẹ vào đầu Tiết Nhu, giọng cưng chiều:
- Anh nghĩ... Nên sinh xong rồi làm.
Tiết Nhu đanh mặt lại, cô thẳng chân đá vào người anh:
- Mày hẹn quài không mệt à?
Mỗi lần Tiết Nhu giận là hai chiếc má đỏ phồng lên như cái bánh bao mới ra lò vậy. Anh không biết nói làm sao cho cô hiểu nữa. Nhưng anh cảm thấy mới năm tháng thì nó còn quá nhỏ, nếu làm thì thật sự là không an tâm.
Tiết Nhu thở dài ngao ngán, cô đã mặt dày vứt liêm sỉ ba tháng nay chỉ để được tận hưởng lại cảm giác kia, nếu Khang thật sự không muốn cô cũng không ép nữa.
- Ừm, mày ra ngoài đi. Tao tự tắm.
Tiết Nhu đẩy anh ra ngoài, anh định xoay vào giải thích thì nghe "rầm" một cái, cánh cửa kia lạnh lùng đóng lại xém nữa là đi luôn cái gương mặt đẹp đẽ của anh.
[...]
Viễn Khang nằm trên giường vò đầu bức tóc, chuyến này Tiết Nhu sẽ lơ anh cho xem, đợt trước chỉ mới bỏ về nhà mẹ để đợt này chắc xem anh như không khí thật ấy.
Đang bâng khuân suy ngẫm tìm phương kế, thì ngay lúc này Tiết Nhu mặc chiếc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, trên tay là chiếc khăn đang vội lau tóc. Thấy Khang chăm chăm nhìn mình cô nhíu mày:
- Mày nhìn tao làm gì? Tao đẹp lắm à?
Ngay lập tức Khang đã cười phá lên như bị ai đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-tinh-yeu-bang-mot-dua-con/3001417/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.